Cực Hạn
Chương 54 : Thành giao
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Diệp Hiểu Hạ cũng không am hiểu việc buôn bán, thậm chí có thể nói là, cô chưa từng buôn bán.
Cô chỉ mới mở quán ở Tân Thủ Thôn, chỉ là lúc đó trang bị như cháo thiếu,
cô không cần ra giá, tân thủ điên cuồng tranh để tăng thực lực sẽ nâng
lên giá, cô chỉ cần lấy tiền là được. Nhưng bây giờ không giống nữa, nếu ra giá quá thấp, cô sợ bản thân sẽ chịu thiệt, nếu ra giá rất cao, lại
sợ Không Đồng từ chối.
Nếu vụ làm ăn này không thành, chỗ trang
bị này của cô chỉ có mang đi đấu giá, không chỉ mất thời gian, hơn nữa
có thể bán được hay không cũng là một chuyện.
Nghĩ đến đây Diệp
Hiểu Hạ cắn cắn môi, quyết định một vạn đi. Túy Trong Khêu Đèn từng đã
nói qua, năm món trang bị này mỗi món có thể bán được một ngàn, như vậy
năm món ít nhất cũng có thể bán được năm ngàn. Hiện tại cô mới làm ăn,
cũng nên để lại không gian mặc cả cho mình. Nhưng mà, giá này, Không
Đồng sẽ đồng ý sao?
Một vạn kim tệ không phải một số tiền nhỏ, ít nhất đối với Diệp Hiểu Hạ, đây đã là một số tiền rất lớn, vậy Không
Đồng sẽ thấy thế nào đây?
Trong khi Diệp Hiểu Hạ vẫn đang do dự,
chợt nghe thấy bên ngoài có người nói: "Khách quan, đồ ăn của ngài đã
xong, có thể đưa vào sao?" Tiểu nhị của Trà Hương lâu luôn vô cùng nhiệt tình, trên mặt vui như đường làm quan rộng mở, ánh mặt trời xán lạn.
Ánh mắt của Không Đồng từ biểu cảm do dự bất định của Diệp Hiểu Hạ chuyển
về phía cánh cửa, hơi hơi dừng một chút, rồi mới nói: "Đưa vào đây đi."
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, mấy tiểu nhị nối đuôi nhau đi vào, lập tức đem thức ăn tinh xảo đặt đầy bàn, một đĩa lại một đĩa. Tính như vậy, ít
nhất cũng có hơn mười món, những món ăn này chẳng những tạo hình tinh
mỹ, lại càng tản ra mùi thơm mê người, hương vị chân thật như vậy làm
người ta không tin là đây là trò chơi, mà cho rằng bản thân đang lạc vào một thế giới kỳ lạ.
"Được, tôi lập tức đi." Diệp Hiểu Hạ lập tức đứng
lên, mà Không Đồng cũng gọi một người tên là Ngô Thêm Đường chức nghiệp
Âm Dương Gia đi cùng cô.
Cho đến khi tiếng bước chân của Diệp
Hiểu Hạ tiêu thất khỏi lầu ba, Hồng luôn ở ngoài cửa mới đẩy cửa đi vào. Hắn nhìn Không Đồng ngồi ở bên bàn, nhíu mày: "Không Đồng, anh mất bao
nhiêu tiền mua mấy món kia?"
"Ba vạn." Không Đồng cầm lấy chiếc
đũa trên bàn, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, híp mắt nhìn Hồng đang
nhíu mày, cười: "Thế nào? Lão Hồng cảm thấy tôi mua đắt?"
Hồng lắc đầu: "Đắt hay không đắt, có đáng giá hay không, mấy chuyện này cho tới bây giờ em cũng không quan tâm."
"Nga? Như vậy Lão Hồng cau mày là vì chuyện gì a?" Không Đồng vẫn híp mắt
cười, biểu cảm kia căn bản làm cho người ta đoán không ra đến cùng trong lòng hắn nghĩ cái gì.
"Chỉ là vài món trang bị lục sắc, cần phó
hội trưởng đại công hội thứ ba ở Trung Quốc như anh tự mình ra mặt sao?
Tùy tiện tìm một người quản lý ứng phó cô ta là được rồi, anh cần gì
phải hưng sư động chúng như vậy?"
"Quả thật không phải là đồ
gì hiếm lạ, nhưng mà, vừa mới mở ngày thứ ba, bỗng chốc có thể mang ra
năm món trang bị cấp 25, lại là người đầu tiên, hơn nữa trong đó có hai
thanh vũ khí cũng không tồi." Không Đồng rót một ly rượu, nhấp một ngụm, khóe miệng vểnh lên: "Huống chi, tôi chính là phó hội trưởng." Ánh mắt
của hắn chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xanh như được rửa qua, ánh mắt yên tĩnh.
Lông mày Hồng vẫn nhăn, thủy chung không buông ra: "Anh, lại muốn làm gì."