Cực Hạn

Chương 62 : Tác dụng của mông hãn dược

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Điêu hoàng kim tia

chớp không để Diệp Hiểu Hạ nghĩ nhiều, nó rất nhanh đã phát hiện ra Diệp Hiểu Hạ đứng cách đó không xa, mở miệng phát ra tiếng kêu tê tê. Khi

Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp tránh đi, nó đã như tia chớp lao về phía cô,

Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn,

theo bản năng nhấc tay lên hất thứ đó sang một bên.



Cúi đầu nhìn, cừ thật, ở trên cánh tay trái của cô có một vết thương chừng 5,6cm bị

con chim điêu tia chớp kia dùng răng nanh sắc bén mổ vào, máu tươi đng

chảy ra ào ào. Mà giá trị sinh mệnh của cô vì vết thương đó mà liên tục

giảm xuống.



Diệp Hiểu Hạ che miệng vết thương, sau đó vội ngẩng

đầu nhìn, thì thấy con chim điêu tia chớp bị cô hất ra kia đang nằm im

trên mặt đất giống như bị hôn mê, nằm im không nhúc nhích. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, giơ pháp trượng trong tay lên quăng một tia chớp vào

con chim điêu tia chớp kia.



Chỉ nghe thấy "Đồm độp" một tiếng,

tia chớp kia liền trúng vào vị trí con chim điêu tia chớp nằm. Diệp Hiểu Hạ vốn cho là chiêu này sẽ đánh trúng tiểu gia hỏa tốc độ kinh người

này, lại không ngờ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Ngay khi tia chớp

sắp bổ vào trên người con chim điêu tia chớp, nó lại từ mặt đất bay lên, hưu một tiếng không thấy bóng dáng.



Chỉ để lại trên mặt đất chỗ bị tia chớp bổ trúng còn lại một làn khói nhẹ lượn lờ bay lên.



Diệp Hiểu Hạ không tin con điêu tia chớp này sẽ chạy mất. Trong Cực Hạn, mọi loại quái đều là trừng mắt tất báo, huống chi tiểu BOSS còn có chỉ số

thông minh cao hơn nhiều so với quái. Cô lập tức lui về sau mấy bước,

cảnh giác nhìn chỗ con điêu hoàng kim tia chớp biến mất.



Chỉ tiếc nó không những tốc độ nhanh kinh người, mà ngay cả cái đầu cũng rất

nhỏ, mắt Diệp Hiểu Hạ căn bản là không nhìn thấy, chỉ thấy bên tai có

một tiếng kêu tê tê, trên vai lập tức truyền đến một trận đau thấu

xương, cô vội vã gạt con điêu tia chớp trên vai ra, cũng không dám tiếp


Đột nhiên, đầu cô chợt lóe sáng. Cô, làm sao có thể quên cái kia? Quay đầu

nhìn về phía con vật vừa ăn thịt vừa nhe răng trợn mắt lộ ra biểu cảm

hung ác, bên môi cô lộ ra một chút cười gian.



Nhóc con, ta lập tức cho mi ăn thoải mái!



Diệp Hiểu Hạ lấy trong túi ra một viên mông hãn dược, dùng ngón tay nghiền

thành bột phấn, xoa đều lên mấy miếng thịt, nếu một miếng mà chưa đủ

khiến nó choáng váng, cô còn có dự phòng, cho đến khi nó choáng váng

thì thôi!



Thịt hổ được Diệp Hiểu Hạ cẩn thận nướng, rất nhanh

xung quanh cô tràn ngập mùi thơm của thịt nướng. Cô lặng lẽ giương mắt

nhìn, cách đó không xa con điêu tia chớp kia ánh mắt chăm chú, nước

miếng sắp chảy ra.



Cầm lấy một miếng thịt nướng, Diệp Hiểu Hạ quơ qươ trước mặt nó, nụ cười trên môi càng tà ác.



Chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng màu vàng đến rồi lại đi, cô liền phát

hiện thịt nướng trên tay đã không cánh mà bay, mà con điêu kia đang đứng ở chỗ cách cô không xa mà nhe răng trợn mắt, trào phúng cô.



Tuy

động vật không có khả năng lộ ra biểu cảm phong phú như con người, nhưng Diệp Hiểu Hạ dám khẳng định trên mặt con điêu tia chớp kia xuất hiện

biểu cảm như vậy.



Cô cúi đầu nhìn tay mình, bởi vì bị điêu tia

chớp cắn một chút, nên lại có một vết thương sâu nhìn thấy cả xương. Lúc này, Diệp Hiểu Hạ cũng không mắng gia hỏa đáng giận này, chỉ vừa ăn

dược, vừa nhàn nhã tự đắc nhìn điêu tia chớp ăn thịt nướng cách đó không xa.