Cực Hạn

Chương 63 : Sao lại thế này?

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Đặc điểm lớn nhất của phong cảnh ở Bạch đế thành là xanh. Xanh thẫm, xanh đậm, xanh non, xanh nhạt, từng tầng từng tầng, hòa trộn lộn xộn.



Ở đây núi xanh,

nước xanh, ngay cả hình ảnh của Bạch đế thành và ngọn núi ở trong nước

cũng trở nên xanh tươi. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng những bầu trời cũng

xanh theo, mà ngay cả tâm tình cũng trở nên xanh mượt tràn đầy sức sống.



Một trận gió núi thổi qua, làm bay tóc mai của Diệp Hiểu Hạ, cô nâng tay,

nhẹ nhàng gài tóc ra sau tai, tiếp tục cười cười nhìn con điêu tia chớp

tham ăn kia. Tuy hiện tại miệng vết thương trên người cô luôn luôn ẩn ẩn đau, nhưng nhìn con điêu tia chớp vì ăn thịt bôi mông hãn dược mà

choáng váng mơ hồ, tâm tình của cô liền vô cùng tốt.



Con chim

điêu hoàng kim tia chớp kia đại khái cũng cảm thấy thân thể của mình

không đúng, nó lắc lắc đầu, nhe răng trợn mắt về phía Diệp Hiểu Hạ một

phen, chắc là rất muốn đi lên thu thập người làm mình không thoải mái

này. Bất quá, tốc độ của nó trở nên chậm chạp, yếu đuối, căn bản không

còn sự sắc bén vừa rồi, nó miễn cưỡng đi được vài bước, cuối cùng ngã

sấp xuống cỏ, giống như đã chết.



Diệp Hiểu Hạ vốn rất muốn đi lên xem nó xỉu thật hay giả, bất quá vừa rồi chịu mệt một lần, khiến cô

không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cô giơ pháp trượng lên, bắn ra

một tia chớp về phía điêu hoàng kim tia chớp.



Lúc này con điêu

hoàng kim tia chớp kia không tiếp tục ly kỳ tỉnh lại, mà vẫn hôn mê ở

nơi đó, giống như đang nói "Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá". Bởi vì

Diệp Hiểu Hạ kém hai cấp so với con điêu tia chớp này, hơn nữa con điêu

tia chớp này lại là tiểu BOSS, cho nên cô đánh cũng chẳng được nhẹ
tai dựng đứng giống như con thỏ, chỉ chờ con quái kia xuất hiện thì lập

tức đánh cho nó trở tay không kịp.



Tiếng bước chân kia càng ngày

càng gần, khi âm thanh đó tới gần Diệp Hiểu Hạ, cô mạnh mẽ quay đầu,

quăng ra một lôi điện hướng tới chỗ phát ra âm thanh.



Sau đó, cô liền giống như một pho tượng, sững sờ ở đó.



Bởi vì ở trước mặt cô chẳng phải con quái nào, mà là một con người. Hơn nữa, là một người nam nhân.



Nam nhân này cực kì trẻ tuổi, mặc áo choàng màu đen, trong tay cầm một

thanh trường kiếm, hiện tại cũng đang lăng lăng nhìn cô. Mà ở trước mặt

hắn, một làn khói nhẹ bởi vì lôi điện thuật ném xuống mà đang lượn lờ

bay lên, khuôn mặt đẹp mắt cùng với mi tâm hắn: một nốt chu sa đỏ chói

mắt.



Đương nhiên, đương nhiên, trong lúc này, những cái đó không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là...



Trong rừng rậm đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, làm kinh hãi đám

chim đang yên tĩnh dừng chân, một đám nối một đám vỗ cánh bay đi. Diệp

Hiểu Hạ vội ngồi xuống, ngay cả pháp trượng cũng vứt trên mặt đất, hai

tay ôm lấy ngực, đầu cũng không dám ngẩng lên, một gương mặt đỏ bừng.



Tim Diệp Hiểu Hạ cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, đây, đây đến cùng là chuyện gì

xảy ra. Bình thường trong khu rừng này ngay cả quỷ cũng khó gặp, sao hôm nay lại có người? Hơn nữa, hơn nữa, người này, sao lại quen mắt như

vậy?