Cực Hạn

Chương 64 : Nam nhân vô lực

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Không khí vô cùng ngưng trọng, giống như bị đúc thành bê tông, lại từ trên

trời đè xuống, như muốn bức người phát điên, trầm trọng và lặng im.



Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy cả người đều run run, trên người vừa lạnh vừa nóng,

đầu đầy mồ hôi, không rõ là cảm giác gì. Cô muốn nói, nhưng hàm răng lại run run phát ra âm thanh "Khách khách khách", làm cổ họng cô như bị

chặn lại.



"Tôi, tôi không phải cố ý mạo phạm, còn, còn mời cô

đừng lấy làm phiền lòng." Người nam tử trẻ tuổi mặc áo đen kia cũng

không tốt hơn chút nào, hắn đứng im ở đó, ngay cả giọng nói cũng vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc.



Nghe thấy nam tử mặc áo đen này nói vậy, sự kinh hoàng của Diệp Hiểu Hạ mới chậm rãi hạ xuống. Cô lặng lẽ

ngẩng đầu, nhìn xem nam tử này có tự giác hay không. Chỉ thấy hắn đang

nghiêng thân thể, đầu hướng về phía, hai mắt gắt gao nhắm chặt, mà gương mặt có chút tái nhợt kia vậy mà xuất hiện vài tia đỏ ửng nhàn nhạt. Mà

thanh trường kiếm vốn cầm trong tay đã thu lại sau lưng, bây giờ hai tay của hắn đang nắm lại, dán sát bên người.



Hắn, đang ngại ngùng?



"Không có việc gì, tôi, tôi biết anh không phải cố ý." Diệp Hiểu Hạ thu hồi

ánh mắt, bây giờ không phải lúc quan tâm vấn đề này, quan trọng là cô

không thể cứ ngồi như vậy đi?



"Mặc, mặc xong quần áo chưa?" Nam

tử áo đen bỗng nhiên nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói cũng yếu đi một

chút. Lúc này Diệp Hiểu Hạ mới phát hiện, trên người hắn rất nhiều vết

thương lớn lớn nhỏ nhỏ, chắc là vì hắn mặc áo choàng màu đen, nên không

nhìn ra vết máu. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt cũng đủ để nói lên tình

huống thân thể bây giờ của hắn vô cùng không tốt.



"Trên người tôi không có quần áo dự phòng." Giọng nói của Diệp Hiểu Hạ rất nhỏ, có vẻ

vô cùng lo lắng. Cô nhịn không được thầm thở dài, nếu cô có quần áo dự
rượu, nhưng là quá đắt, khiến cô luyến tiếc không mua.



Nhích lại

gần chỗ hắn, Diệp Hiểu Hạ nhìn nam tử trước mắt, khuôn mặt hắn, mi tâm

của hắn: nốt chu sa đỏ, đều có điểm giống như người vô tình cứu cô ngày

đó. Tuy chỉ là tương tự, nhưng nếu nói hai người lớn lên giống nhau, thì đúng là có chút gượng ép.



Cho nên, cô không dám xác định.



Nhưng xác định hay không xác định thì có gì quan trọng chứ?



Coi như có thể gặp lại, đoán chừng hai bên cũng không nhớ được bộ dáng của

nhau. Nếu là như vậy, không bằng đem lòng biết ơn này đặt trong lòng đi, phóng tầm mắt nhìn lên phía trước mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, việc quan trọng bây giờ cũng không phải là nghĩ tới loạn thất bát tao gì đó, trước mắt còn có một người nửa sống nửa chết a.



Tuy bọn họ cũng

không quen biết, bất quá, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp,

cấp bậc của nam tử này không thấp, nếu chỉ vì mất lực mà chết, thật là

đáng tiếc. Nghĩ tới đây, cô đưa Kiếm Nam Xuân trong tay đến bên miệng

nam tử áo đen, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết anh không còn sức, bây giờ nhất

định không thể ăn được gì, uống chút rượu, so với đồ ăn thì dễ khôi phục thể lực hơn."



Mí mắt nam tử kia giật giật, cuối cùng cũng không

mở ra, hắn trầm tĩnh như là đã chết. Từng giây một trôi qua, hắn bình

tĩnh khiến Diệp Hiểu Hạ cho rằng hắn đã chết, lúc này, khóe miệng của

hắn hơi hơi mở ra, chỉ là hơi hé miệng, lại giống như đã dùng hết toàn

bộ khí lực của hắn. Diệp Hiểu Hạ vội vàng đem Kiếm Nam Xuân đổ vào, chỉ

tiếc giá trị chịu đựng của nam nhân này đã cạn kiệt đến mức ngay cả nuốt cũng là vấn đề.



Chỗ rượu đổ vào kia, nuốt vào thì ít, chảy ra thì nhiều.