Cực Hạn

Chương 66 : Vân ẩn

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Bóng tối cũng không đến như mong muốn, cũng không có tin tức tử vong xuất hiện.



Chỉ có một vật nặng thình lình đè lên người Diệp Hiểu Hạ, làm cô muốn kêu

ra tiếng. Không phải chứ, người kia nhìn rất lợi hại, chẳng lẽ không

dùng kiếm giết người, lại dùng tảng đá đè chết người sao?



Có điều... Tảng đá này hình như có chút mềm mềm, còn có chút ấm áp.



Bên cổ xuất hiện hơi thở, một chút lại một chút, nhẹ nhàng thổi vào gáy cô, làm mặt cô nóng lên.



Nhẹ nhàng mở mắt ra, trước mắt vẫn là màu xanh có chút ẩm ướt kia, còn có

bầu trời màu thiên thanh thủy chung bị mưa bụi bao phủ.



Trên

người bị cái gì đè ép, làm Diệp Hiểu Hạ thở cũng không xong. Cô vội vã

đưa tay ra sức đẩy vật thể không xác định đè trên người ra, nhưng vừa

động vào "Vật thể" kia, cô liền ngây ngẩn cả người.



Đây, đây không là một đồ vật.



Đây là một người, một con người.



Người này không phải ai khác, chính là người vừa rồi còn dùng kiếm chỉ vào cô.



Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Diệp Hiểu Hạ không ngừng

mặc niệm, muốn mê hoặc bản thân, cô liều mạng nhắm mắt lại, sau đó lại

mở ra, tiếp tục nhắm lại, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, muốn chứng minh cái vật thể nặng nề trước mắt này chỉ là hư ảo.



Chẳng qua, kết

quả thật sự vẫn làm cô thất vọng. Cái người cách mặt cô không đến 20 cm

vẫn tồn tại. Mắt hắn nhắm chặt, một đầu tóc đen mất đi tinh thần phấn

chấn, không khí trầm lặng, khiến Diệp Hiểu Hạ muốn hắt xì.





dùng sức đẩy nam nhân này đổ ra một bên, ngồi dậy, vỗ ngực thở mấy hơi.
"Bây giờ,

không phải quen rồi sao?" Nhạc công này đi tới bên cạnh mái che nắng,

nhẹ nhàng nâng tay vén nửa cái màn trúc, đi ra. Dưới ánh mặt trời hắn

càng làm cho người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, tuyệt đại dung tư. Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, nâng tay, một ánh sáng màu lam

nhạt từ trong tay hắn dừng lại trên người hắc y nam tử.



Đây là

cao cấp trị liệu thuật. Tuy rằng chưa tổ đội cùng nhạc công, đan sĩ mấy

chức nghiệp phụ trợ đó, nhưng Diệp Hiểu Hạ đối với kỹ năng đó cũng không xa lạ, cô đã nghiên cứu trò chơi tư liệu hai tuần đó.



Bằng vào

chiêu thức đó, Diệp Hiểu Hạ có thể kết luận, nhạc công trước mắt này có

cấp bậc rất cao, ít nhất là ngoài sáu mươi năm cấp, thậm chí, thậm chí

rất cao.



"Tại hạ Vân Ẩn." Nhạc công Vân Ẩn hướng về phía Diệp

Hiểu Hạ nhẹ nhàng thi lễ, mái tóc dài đen thùi của hắn dưới ánh mặt trời nhẹ bay trong gió tạo thành bức tranh thủy mặc cực đẹp. Sau đó hắn đứng thẳng đứng lên, môi nhợt nhạt tươi cười, khóe mắt hay mi tâm đều mang

theo một loại ấm áp phảng phất có thể hòa tan băng tuyết."Là bằng hữu

của vị công tử này."



Giọng nói của hắn cực kì thư hoãn, các từ ở

bên trong đều mang theo vài phần phong cách cổ đại, nếu là người khác

dùng từ ngữ như vậy, dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện nhất định sẽ làm

Diệp Hiểu Hạ cười ra tiếng. Nhưng dùng trên người hắn, dùng giọng hắn

nói ra, đáng chết, lại vô cùng thích hợp.



Nam tử ôn nhuận như

ngọc kia như là đi từ sách cổ ra, Vân Ẩn hơi hơi cười: "Đa tạ cô nương

ra tay cứu giúp công tử, không biết nên xưng hô cô nương như thế nào?"



Người như vậy, nói như vậy, cười như vậy. Chỉ sợ là ai cũng không cách nào cự tuyệt hắn đi, Diệp Hiểu Hạ cũng không ngoại lệ. Cô hướng về phía Vân Ẩn gật đầu, "Tôi tên là Diệp Hiểu Hạ." Bất quá, đối với lời hắn nói có

chút xấu hổ, ra tay cứu giúp? Tựa hồ, không đầy đủ đi.