Cực Hạn

Chương 75 : Bắt kẻ trộm đi!

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Có ai mời người như vậy sao? Có sao?



Cư nhiên có thể dùng thanh kiếm đặt trên cổ người khác như vậy nói lời

mời, đây là mời người sao? Không! Đây là bắt cóc! Bắt cóc! Diệp Hiểu Hạ

chỉ cảm thấy cả người cứng lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, mang theo chút hi vọng xa vời, chờ mong những người chơi trong thành Bạch đế có thể

xuất hiện người có lương tri, bênh vực lẽ phải, giải cứu cô từ trong

nước sôi lửa bỏng.



Nhưng, kết cục hợp tình hợp lý lại làm người ta thất vọng.



Nhiều người chơi như vậy, vậy mà toàn bộ đều tha thiết nhìn hai người, bênh vực lẽ phải? Nửa người cũng không có!



"Ừ ừ, tấm ảnh này không tệ, nhưng nên đặt tên là gì đây ? Tố đại thần cầu

hoan không thành, lấy kiếm ép buộc ?" Nhưng mỗ ngốc không sợ chết ở một

bên cứ trên dưới trái phải ấn máy ảnh.



Đây là cái loạn thất bát

tao gì? Diệp Hiểu Hạ đã bị quyết định của Vi Lam Tháng Sáu làm quẫn muốn chết, nhưng Tố lạnh nhạt vượt qua tưởng tượng của con người, căn bản

không xem Vi Lam Tháng Sáu ra gì. Nếu không phải Diệp Hiểu Hạ cảm thấy

kiếm trên cổ đã bắt đầu ấn vào làn da cô, cô đại khái sẽ thật sự cho

rằng người đối diện này lạnh nhạt không giống thường nhân.



Nhưng

nên làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có đồng ý, ai bảo

mạng nhỏ của cô ở trong tay người ta chứ. Càng về sau cấp bậc càng khó

luyện, vì nghiệp lớn trả nợ của cô, cô thật sự không nghĩ bởi vì loại

chuyện nhàm chán này rớt một cấp, dù sao chỉ là đi gặp Vân Ẩn, cũng

không phải bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé của người ta...



Gật

đầu đồng ý với Tố, Tố lập tức thu kiếm, xoay người đi đến cửa thành

đông. Diệp Hiểu Hạ cũng không dám trì hoãn, lập tức đi theo.


"Tôi?" Diệp Hiểu Hạ trừng mắt Vi Lam Tháng Sáu, cảm thấy thật không có cách

nào lý giải tư duy của cô gái này, cô vội vã muốn rút tay bị cô ta giữ

chặt ra, lại bị cô ta gắt gao ôm lấy, muốn rút cũng rút không ra. Cô vội vã kháng nghị , "Tôi cũng không biết cô! Tôi cũng không muốn phỏng

vấn!"



"Không phải tôi mới vừa nói với cô sao? Tôi là Vi Lam Tháng Sáu, như vậy không phải chúng ta quen nhau rồi sao? Cô có phải chưa già đã yếu, trí nhớ không tốt lắm hay không, tôi đề nghị cô ăn..." Vi Lam

Tháng Sáu vẫn là gắt gao ôm lấy Diệp Hiểu Hạ cánh tay, không có buông ra ý tứ.



"Trí nhớ của cô mới không tốt đâu!" Diệp Hiểu Hạ nói còn

chưa xong, đã bị cái gì đụng phải, sau đó trọng tâm cả người bất ổn một

cái, ngã lên người Vi Lam Tháng Sáu. Vi Lam Tháng Sáu cũng không đoán

được Diệp Hiểu Hạ sẽ bỗng nhiên ngã xuống, căn bản không phản ứng lại,

cứ như vậy hai người song song ngã trên đất, một hình ảnh chó ăn phân

phấn khích, chỉ tiếc, lúc này không có người chụp ảnh.



"Ai đụng

tôi vậy!" Diệp Hiểu Hạ luống cuống tay chân đứng lên từ trên đất, thuận

tiện rất có đạo nghĩa kéo Vi Lam Tháng Sáu ngã trên mặt đất ai u ai u

kêu to đứng lên. Cô nhìn xem chung quanh, chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ tới chạy tới hẻm nhỏ xa xa.



"Bạn bị trộm ." Tiếp theo, cô nghe thấy hệ thống thông báo.



Diệp Hiểu Hạ lập tức phát hoảng, vội vàng mở ra túi trên người, kiếm tra vật phẩm trên người và kim thừa lại tệ, quả nhiên, kim tệ của cô thiếu hai

trăm. Điều này sao có thể! Đây là hai trăm đồng tiền đó! Cô không chút

nghĩ ngợi, lập tức liền đóng túi đuổi theo bóng dáng nho nhỏ kia, vừa

chạy vừa kêu to: "Đứng lại, kẻ trộm này!"



Tố thấy Diệp Hiểu Hạ

chạy đuổi theo một NPC, hơi ngừng lại, nhíu nhíu mày, sau đó cũng đi

theo. Thấy hai người đều chạy, Vi Lam Tháng Sáu hơi do dự một chút, cũng lập tức đuổi theo: "Uy, hai người đợi tôi với, tôi cũng giúp bắt trộm

nữa!"