Cực Hạn

Chương 74 : Anh ta chờ cô hai mươi mấy giờ!

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Cái gì? Tố ở chỗ này

chờ hai mươi mấy giờ ? Đợi cô? Đương nhiên không phải, sao có thể là

đang đợi cô. Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, sau đó nhớ tới lại, trước khi mình logout Tố nói, chẳng lẽ là thật ? Anh ta sẽ không thật sự đợi cô lâu

như vậy ở nơi này chứ.



Nếu thật là như vậy, cô nhưng là... Diệp

Hiểu Hạ lại tiếp tục cười khan vài tiếng, có chút chột dạ né tránh kia

ánh mắt sáng ngời Vi Lam Tháng Sáu, ánh mắt chuyển về trên người Tố, lại nhìn thấy anh đang hơi cau mày nhìn Vi Lam Tháng Sáu bên người mình,

thoạt nhìn không cao hứng lắm.



"Hi, chúng ta lại gặp, Tố." Vi Lam Tháng Sáu tự nhiên cũng là thấy bộ dáng không phải vui vẻ kia của Tố,

nhưng cô hoàn toàn cho rằng không có chuyện như vậy, huơ huơ tay với

anh.



"Hai người quan nhau ?" Lúc này đến phiên Diệp Hiểu Hạ tò mò quan hệ của hai người, cô chớp chớp mắt, lộ ra tươi cười ái muội.



"Không biết."



"Quen nhau."



Hai người trên cơ bản là đồng thời mở miệng, nhưng đáp án lại khác hẳn

nhau, điều này làm cho Diệp Hiểu Hạ càng hiếu kỳ. Cô nhìn nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Vi Lam Tháng Sáu, lại nhìn nhìn gương mặt như cá chết

của Tố - mặt không biểu cảm, sau đó lại nhìn nhìn Vi Lam Tháng Sáu thất

bại cười gượng.



Cuối cùng, Vi Lam Tháng Sáu nắm lấy trảo tóc: "Được rồi, tôi biết anh ấy, anh ấy không biết tôi..."



Một tiếng hừ nhẹ không vừa lòng phát ra từ khóe miệng tinh tế của Tố, nếu

không phải Diệp Hiểu Hạ đứng bên cạnh anh, rất có thể không nghe thấy.

Cô quay đầu nhìn Tố, cảm thấy hai người này thật là ái muội.



"Uy! Tố mày cũng quá không coi ai ra gì ! Chẳng lẽ bọn tao mời mày ứng chiến như thế, mày cư nhiên tán gẫu với hai người chơi nữ bên cạnh?" Người

khiêu khích thấy ba người đứng nói chuyện, càng tức giận, hắn và mấy
Lợi kiếm này giống như tia chớp rơi trên mặt đất, kiếm sắc bén cọ xát với đá phiến trên đường phát ra tiếng động chói

tai, bắn ra hoa lửa sáng chói, cắm sâu xuống đất thêm 3 phân.





mười người giao chiến với Tố dưới kiếm vũ đầy trời như vậy, ào ào quỳ

một gối xuống, thành một loại tư thế quỳ khuất phục, đây là đại biểu cho bọn họ khiêu chiến thất bại. Trên đường xuất hiện một loại yên tĩnh

chết chóc.



Trừ bỏ mỗ ngốc tiếp tục không biết chết sống chụp ảnh, nhưng, tất cả mọi người tự động xem nhẹ mỗ ngốc.



Lúc này Tố mới linh hoạt dừng trên đất, tạo ra một đường kiếm xinh đẹp, đạm mạc giống như vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì: "Còn ai

muốn khiêu chiến?"



Giọng nói của anh cũng không lớn, cũng không

có cảm tình đặc biệt gì, nhưng giờ này khắc này lại như là nguyền rủa

đoạt mệnh, sóng nước tràn ra chung quanh. Tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ thấy

những lá cờ khác còn cắm trên mặt đất, vậy mà toàn bộ vèo vèo vèo bay

lên trời, biến mất không thấy.



Tố cầm kiếm xoay người, nhìn Diệp Hiểu Hạ, lạnh nhạt nói: "Vân Ẩn muốn gặp cô."



"Vân Ẩn?" Diệp Hiểu Hạ lập tức nghĩ tới nam tử phảng phất xuân phong nhược

Thủy bàn ôn nhuận như ngọc, thật sự là một người làm cho người ta cảm

thấy như mộc xuân phong, người đàn ông cực phẩm hoàn mỹ. Nhưng anh ta

muốn gặp cô làm chi."Vì sao anh ta muốn gặp tôi ?"



Diệp Hiểu Hạ

cũng không có được đáp án, giờ này khắc này chuôi kiếm vừa mới "Giây

sát" mười người chơi lợi hại kia, đang đặt trên cổ của cô, hàn quang lòe lòe.



"Đi, hay là không đi?"