Cực Hạn

Chương 88 : Thực lực tăng lên

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


"Đương nhiên là chúng tôi muốn báo thù, nhưng, thực lực lúc này của con đừng nói báo thù giúp chúng tôi, ngay cả năng lực ra khỏi thế giới này cũng không có, thật là khó mà." Tuy lão thôn trưởng lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng nhìn thực lực

của Diệp Hiểu Hạ, lại không khỏi thở dài một tiếng.



Đây là nói gì vậy! Đây là nói gì vậy! Diệp Hiểu Hạ nhịn không được nhướng mày.



Tuy nhiệm vụ này là cô chủ động nhận, nhưng không có nghĩa là các người có

thể khinh bỉ như vậy, tuy cấp bậc của cô tương đối thấp, nhưng, nhiệm vụ này không là cô đã nhận sao? Nếu thật sự ghét bỏ cấp bậc cô thấp, vì

sao cô có thể nhận nhiệm vụ như vậy?



Một bà lão nhìn thấy mặt

Diệp Hiểu Hạ không ngừng co rúm, vội vàng đẩy lão thôn trưởng một chút,

lão thôn trưởng này nhanh chóng thu lại lời nói vừa rồi, lại nở nụ cười

với Diệp Hiểu Hạ: "Đương nhiên, thực lực này nọ không phải không thể

tăng lên, phải là, chúng tôi vô cùng cảm kích cô muốn báo thù cho chúng

tôi." Xong rồi lại xả ra loạn thất bát tao một đống lời cảm tạ không có

tác dụng thực tế.



Diệp Hiểu Hạ phát giác trượng nhị hòa thượng

không hiểu, nói nhiều như vậy, thực ra chuyện cô muốn biết một là, kẻ

thù bọn họ đến cùng là ai. Nhưng hàn huyên nửa ngày, người trong thôn

giống như luôn luôn tránh vấn đề này. Thật sự nhịn không được, cuối cùng cô hỏi vấn đề này, nhưng lại nhận được một mảnh trầm mặc, tất cả mọi

người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, khuôn mặt ban đầu tràn đầy tươi cười

lập tức bương xuống.



Đây là có chuyện gì? Đây là có chuyện gì?

Hình như cô hỏi vấn đề không nên hỏi, trong lòng Diệp Hiểu Hạ lộp bộp

một chút, cảm giác bất an lập tức vây quanh cô, có phải cô đụng phải một phiền toái không? Hoặc đây là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành?



"Hắn là Thành chủ thành Cửu Ti." Trong không khí trầm mặc, lão thôn trưởng chậm rãi nhả ra vài chữ.



Muốn ngã, nhất thời Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên cô

trêu chọc một phiền toái lớn rồi! Giờ cô là một âm Dương gia nhỏ cấp bậc không đến năm mươi, đối phương là thành chủ của một trong mười thành

phố lớn bản đồ Trung Quốc, chênh lệch giữa hai người quả thực không phải là một hai điểm.



Cô thật muốn tự quất mình, vừa rồi cô miệng

tiện, nói hỗ trợ gì đó, nói nhiệm vụ che giấu gì đó! Giờ thì tốt rồi! Cư nhiên phải đi đánh chết Thành chủ thành Cửu Ti! Diệp Hiểu Hạ vừa tươi

cười tiếp tục nhìn một đám ông lão bà lão, vừa chọn mở bảng nhiệm vụ, cô muốn hủy nhiệm vụ, tuyệt đối phải hủy, bằng không không biết cô sẽ chết thế nào! Chết một lần hai lần không quan trọng, nếu chết nhiều, cô đừng nói kiếm tiền trả nợ, đoán chừng tiền sinh hoạt cũng không có.
thăng một cấp chứ!" Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình là đang nằm mơ, nhịn

không được nâng lên tay dùng sức nhéo mặt mình, phát hiện đau vô cùng,

mới dám xác nhận tất cả những chuyện này đều là thật.



"Trời ạ,

trời ạ!" Diệp Hiểu Hạ ngồi xổm bên thi thể ba con lợn rừng, thật sự

không thể tin được kết quả như vậy: "Vậy nếu mình ở trong này đánh một

ngày, không phải trực tiếp nhảy tới cấp một trăm?" Vừa nghĩ như thế, cô

nhịn không được chảy nước miếng, đây quả thực là quá biến thái !



Diệp Hiểu Hạ kéo thi thể ba con lợn sang một bên, vừa tính toán một sẽ mang

về, vừa ngồi xuống bên rượng. Nhìn rừng cây không chuyển mắt, chỉ chờ

con lợn tiếp theo lại quang lâm.



Thời gian từng giây từng phút

trôi qua, mặt trời vốn nhô cao cũng dần dần ngã về tây, thẳng đến khi

chiều tà lửa đỏ chiếu lên đất, Diệp Hiểu Hạ cũng không đợi được cọn lợn

tiếp theo.



Chẳng lẽ con lợn tiếp theo thừa dịp mình nháy mắt đã

đến rồi đi mất ? Diệp Hiểu Hạ xoa xoa ánh mắt đã chua xót, vô cùng không hiểu tại sao đã mấy giờ trôi qua cũng không thấy con lợn tiếp theo đến.



"Nha, cô cũng thật lợi hại, cư nhiên đã đánh chết lợn, tôi còn từng nói muốn

đến giúp cô." Lão thôn trưởng chống gậy đi tới cạnh ruộng: "Sao đánh

xong rồi không nâng về cho chúng tôi, cô vẫn còn chờ cái gì?"



Diệp Hiểu Hạ nhìn lão thôn trưởng chớp chớp ánh mắt vô cùng xót, không yên

lòng nói: "Tôi sợ ba con lợn có khả năng không đủ ăn, cho nên muốn chờ

thêm một lát, đánh thêm mấy con mang về, nhưng lợn không đến ."



"Ai nha, tôi quên nói với cô, lợn trong rừng này, một ngày chỉ đến ba con,

đánh chết ba con này, còn muốn đánh, phải đợi ngày mai ." Lão thôn

trưởng cười xán lạn như ánh mặt trời, Diệp Hiểu Hạ lại đầu đầy hắc

tuyến.



Ông nói sớm không được sao? Sớm một chút không được sao sao! ! Ông tuyệt đối là cố ý ! ! !