Cực Hạn

Chương 96 : Không thể nói

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Nhưng, tuy trong lòng Diệp Hiểu Hạ có một chút khó chịu như vậy, nhưng cô vẫn bị dao động,

như vậy sau này ít nhất cô có nguồn thu vào ổn định, nếu cô nỗ lực một

chút, nhất định có thể trả xong nợ nần rất nhanh. Vì thế, cô hàm hàm hồ

hồ đồng ý: "Tôi chưa từng làm chuyện quan trọng như vậy, tôi sẽ tận

lực."



Tuy rằng Không Đồng cũng không có được câu trả lời vô cùng

xác thực của Diệp Hiểu Hạ, nhưng, kết quả này vẫn khiến anh tương đối

vừa lòng. Dù sao Danh Môn và Diệp Hiểu Hạ cũng không có nhiều ràng buộc, cô có điều giữ lại cũng là bình thường, chỉ cần sau này trên các phương diện thiên vị cho cô một chút, cũng không cần buồn rầu vì giữ không

được một vị Luyện Dược Sư như vậy.



Trải qua một phen hàn huyên

như vậy, Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn tiếp tục ở lâu dưới tình huống như vậy, cô lấy cớ còn có chuyện cáo biệt với Không Đồng. Không Đồng cũng

không giữ cô, bảo Phầm Hồng tiễn cô. Lúc đi đến hàng hiên lầu 4 khẩu,

trước mắt cô sáng ngời, thấy một người vô cùng quen thuộc – Túy Lí Thiêu Đăng.



Cảm giác tha hương ngộ bạn cố tri lập tức nảy lên trong

lòng, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức vẫy tay chào với Túy Lí Thiêu

Đăng : "Thiêu Đăng! Thật lâu không thấy..." Nhưng nói chưa được gì, tươi cười cứng lại trên mặt cô.



Túy Lí Thiêu Đăng phảng phất căn bản

không biết cô, ngay cả mắt cũng không chuyển động, đi qua sát bên người

cô, khiến nhiệt liệt tiếp đón của Diệp Hiểu Hạ cứ như vậy, chỉ còn lại

tràn trề thất vọng. Cô xoay người nhìn Túy Lí Thiêu Đăng, anh đi theo

một của cao tầng Danh Môn đi đến chỗ Không Đồng.



Mà Không Đồng xa xa đang lẳng lặng nhìn bọn họ, bên môi anh ta mang theo tươi cười, khóe mắt cũng cong cong, nhưng, Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy lưng mình phát

lạnh.



"Cô biết Túy Lí Thiêu Đăng?" Phẩm Hồng luôn luôn ở phía sau Diệp Hiểu Hạ, lại đánh vỡ yên tĩnh, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.



Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Phẩm Hồng có biểu cảm quái dị, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta cảm thấy không yên ổn. Diệp Hiểu Hạ nhìn vẻ

mặt của anh ta một hồi, bỗng nhiên nhớ tới Túy Lí Thiêu Đăng từng nhờ

mình một chuyện. Tuy cô thật không hiểu vì sao Túy Lí Thiêu Đăng lại ở

nơi này, vì sao làm như không thấy cô, nhưng vẫn làm theo lời của anh mà lắc đầu: "Không, tôi không biết anh ta."




"Chỉ cần tôi có thể nói, tôi sẽ không giấu diếm."



"Huyết Trệ hoàn và Mông Hãn dược kia có phải cô luyện chế không ?" Tuy Vân Ẩn

nghi vấn, nhưng theo vẻ mặt của anh không khó nhìn ra, thực ra anh đã

nắm chắc chuyện này .



Diệp Hiểu Hạ cũng không giấu diếm, gật gật đầu: "Quả thật là tôi luyện ."



Vân Ẩn nghe thấy đáp án này mới phảng phất cảm thấy như một tảng đá lớn

trong lòng rơi xuống đất, thở ra một hơi thật dài, mỉm cười: "Xem ra tôi vẫn không đoán sai. Tuy lần trước mời cô chỉ là vì đã đại khái đoán

được việc này là cô làm, nhưng, thẳng đến hôm nay nghe chính miệng cô

thừa nhận, trong lòng mới tính yên ổn." Anh nói xong thì lắc đầu cười

yếu ớt, đại khái là vì ban ngày khi công thành chiến ăn viên thuốc cương cường kia, lúc này dưới ánh đèn, anh có vẻ có vài phần suy yếu.



"Sát không thiếu Luyện Dược Sư, mặc dù có tài liệu công hội miễn phí cung

cấp nuôi dưỡng bọn họ luyện cấp, nhưng, đến bây giờ cũng không có một

người đến cấp đại sư. Tuy tôi tự nhận mình là người tâm cao khí ngạo,

nhưng lúc này, tôi không thể không thừa nhận, tôi thật sự là vô cùng hâm mộ hội trưởng Không Đồng, vậy mà ở trong Danh Môn có nhân vật tàng long ngọa hổ như cô." Vân Ẩn vẫn nói ôn hòa như vậy, anh khẽ mỉm cười, rồi

lại thở dài, mỗi một chỗ đều không chê vào đâu được.



Nhưng, Diệp

Hiểu Hạ lại không nhịn được nhíu mày. Cô chỉ thao tác trò chơi, không có nghĩa là cô là ngu ngốc. Cô rũ mi mắt xuống, nhìn ly trà xanh trước

mặt, khóe môi nhếch lên độ cong đạm mạc.



Trách không được Vân Ẩn

này có thể trở thành hội trưởng đệ nhất công hội, luận tâm kế này, Không Đồng căn bản không phải đối thủ của anh. Một phen lời nói vừa rồi, tuy

từng câu đều là lộ ra hâm mộ khó được và hơi hơi thở dài, nhưng, Diệp

Hiểu Hạ vẫn sâu sắc nhận ra trong giọng nói anh: giữa kia mây mưa thất

thường châm ngòi.



Vì thế cô ngẩng đầu, không tính toán tiếp tục vòng quanh với Vân Ẩn. Cô phải biết mục đích thật sự của anh ta.



"Vân Ẩn hội trưởng, không biết anh tìm tôi cuối cùng là vì cái gì ?"