Cực Hạn

Chương 95 : Túy Hương lâu

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Hiển nhiên Tố thật

không ngờ, anh chỉ tùy tiện đi trên đường một chút, lại gặp phải Diệp

Hiểu Hạ đang mở lớn miệng cắn ăn. Người này xuất hiện quá ngoài ý muốn,

ngoài ý muốn đến mức Tố nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, mà

hiển nhiên Diệp Hiểu Hạ cũng thật không ngờ cô cứ như vậy mà gặp Tố.



Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tố mở miệng trước: "Đã lâu không gặp."



Cũng không phải là đã lâu, đầy đủ hơn hai mươi ngày rồi.



"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, lại không biết nói gì nữa.



Nói thật, cô và Tố cũng không tính là có giao tình gì. Nếu nhất định phải

nói là có, thì chỉ là một lần hiểu lầm và một nửa bạn đường, thậm chí

bọn họ cả bạn tốt cũng không phải. Loại quan hệ này của bọn họ dưới tình huống này thật sự không có gì để nói.



Vì thế hai người tiếp tục đối diện như vậy, nửa ngày cũng không tìm được đề tài.



Nếu không khí cứ tiếp tục như vậy đoán chừng áp suất thấp xấu hổ kia sẽ đè

chết người, Diệp Hiểu Hạ ho khan mấy tiếng, cố gắng tìm đề tài: "Vân Ẩn

còn tìm tôi chứ ?"



Tố hơi hơi sửng sốt, quả thật Vân Ẩn còn tìm

Diệp Hiểu Hạ, nhưng không có bảo anh mang người qua. Anh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Không có để cho tôi tới tìm cô."



Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, tuy cô rất muốn biết vì sao Vân Ẩn tìm mình, nhưng lại cảm thấy mình và Tố thật sự không thân đến mức có thể hỏi thăm nội

tình thế nào. Cho nên hai người tiếp tục xấu hổ như vậy. May mà lúc này

tin nhắn của Diệp Hiểu Hạ vang lên, cô vội vã tỏ vẻ mình có tin tức bí

mật với Tố, mà Tố cũng gật gật đầu, xem như đã biết.



"Hiểu Hạ à, Hiểu Hạ à, gần đây cô ở đâu! Cô khiến tôi tìm muốn chết."



Là tin tức của Lục Nguyệt Vi Lam nhắn tới, Diệp Hiểu Hạ mới vừa nhận đối

thoại của cô, cô lập tức hưng phấn thét chói tai: "Cô có biết không, hơn hai mươi ngày nay, lúc này là lúc tôi hưng phấn nhất! Hơn hai mươi ngày tôi liên hệ với cô không dưới năm trăm lần, chỉ có lần này là được, cô

có biết không, biết không..."



Tuy nghe thấy giọng nói là biết Lục Nguyệt Vi Lam hưng phấn cơ hồ hoa chân múa tay vui sướng, nhưng Diệp

Hiểu Hạ vẫn cảm thấy hơi không thích hợp. Hình như, cô và Lục Nguyệt Vi
bữa tâm sự, cảnh tượng vô cùng vui vẻ.



Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ cơ

hồ nghĩ hôm nay đến thật sự chỉ là uống một chén, Không Đồng lại nâng

chén nói với cô: "Hiểu Hạ, tôi muốn kính cô một ly."



"Kính tôi một ly?" Diệp Hiểu Hạ hơi giật mình hơi không hiểu thậm chí hơi thụ sủng nhược kinh, cô vội vã bưng cái cốc lên.



"Đương nhiên phải kính cô một ly, cô là chúng ta dược sư đại tông sư đầu tiên

của công hội, cũng là của Trung Quốc, thậm chí là dược sư đại tông sư

đầu tiên trên toàn thế giới. Cô nói, chỉ là điểm này, tôi có phải nên

kính cô một ly không?" Ý cười Không Đồng trong suốt.



Trong lòng

Diệp Hiểu Hạ chìm xuống một chút, nhưng sau đó cũng bình thường lại.

Cuối cùng anh ta cũng nói ra, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất để cô

không cần tiếp tục lo lắng đề phòng lo lắng khi nào thì anh ta tới hỏi

mình chuyện này.



Cô nhìn Không Đồng giật giật khóe miệng: "Chẳng qua trùng hợp thôi, một kỹ năng cuộc sống mà thôi, không cần khen ngợi như vậy."



"Làm sao có thể chứ?" Không biết Không Đồng là quá vui vẻ hay là nguyên nhân gì, cũng không vì Diệp Hiểu Hạ trả lời xa cách mà cảm thấy có gì không

đúng, ngược lại càng vui vẽ hơn: "Hiểu Hạ, giờ cô là dược sư hạng nhất

của công hội, vậy về sau chuyện làm thuốc trong trong công hội toàn bộ

giao cho cô, đương nhiên, cô yên tâm công hội tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, tuyệt đối hội dựa theo ở giá thu mua chợ cho dược thành phẩm của

cô."



Lời nói của Không Đồng khiến tâm trạng Diệp Hiểu Hạ hơi hơi

không vui, tuy rằng thành tựu dược sư đại tông sư này quả thật hơn người khác ở chỗ vận khí, nhưng, từ phương diện hái thuốc đến luyện dược toàn bộ đều tự cô, một mình cô hoàn thành . Cũng không giống người chơi kỹ

năng cuộc sống trong công hội lớn, có công hội chuyên môn dùng bó lớn bó lớn dược liệu đến giúp bọn họ thăng cấp, dựa vào cái gì lúc này danh

môn đương nhiên như vậy giao tất cả mọi chuyện cho cô?



Bỏ việc

này qua một bên không nói, giá ở chợ... Đây quả thực là lời nói suông.

Giờ dược mà cô luyện chế ra trên chợ căn bản không có, vậy giá trên chợ

kia là từ chỗ nào đến ?