Cực Hạn

Chương 94 : Lệnh bài công hội

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Ngay lúc cô muốn

buông tay, bỗng nhiên từ trên đầu có một bàn tay vươn ra, bỗng chốc giữ

lại cánh tay cô, túm cô lên trên một thứ đầy lông xù. Đến giờ phút này

Diệp Hiểu Hạ mới mở to mắt, chỉ nhìn thấy tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh, anh

ta bĩu môi: "Không nghĩ tới mạng cô còn rất lớn, như vậy cũng không

chết!"



Trong đầu Diệp Hiểu Hạ trống rỗng , nhưng lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi gia hỏa không đạo đức này đạp lên đầu mình chạy trốn, cô nhất thời nổi trận lôi đình: "Anh người này..."



"Có sức mắng chửi người, vẫn là bổ huyết trước rồi nhìn tình huống đi."



Một câu nói khiến tức giận của Diệp Hiểu Hạ tạm thời lắng xuống, cô vừa lấy ra một viên cầm máu cao cấp nhét vào miệng, vừa quan sát bốn phía một

chút, chỉ nhìn thấy vô số người chơi nhắm vào mình... Không, là nhắm vào quái vật dưới chân cô, bắt đầu tấn công.



Làm cái gì vậy chứ?

Diệp Hiểu Hạ nắm tóc, trong trò chơi xảy ra chuyện gì vậy? Hay là, cô

cưỡi kiếm phi hành trực tiếp xuyên không ? Nhiều người như vậy tụ tập ở

chỗ này, chẳng lẽ cô bỏ lỡ cái gì?



"Làm cái gì vậy chứ?" Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Hiểu Hạ vẫn không nghĩ ra đáp án.



"Làm sao tôi biết."



Hai người này hoàn toàn không làm rõ ràng tình huống, trong trận chiến

nhiệt huyết sôi trào này như không người mà ngồi trên một nhúm "Tóc"

trên đỉnh đầu Thao Thiết, vô cùng không hòa hợp bắt đầu tán gẫu.



"Tiểu Ngũ, anh có cảm thấy chỗ chúng ta ngốc thật không an toàn hay không ."

Diệp Hiểu Hạ nhìn người chơi xung quanh, trong não bỗng nhiên nhảy ra

một suy nghĩ, cô nhìn tiểu Ngũ co rúm khóe miệng.



Tiểu Ngũ trầm

ngâm một lát, hóa thành bóng dáng tiến vào phía sau Diệp Hiểu Hạ : "Chịu chết là cô, chịu tiếng xấu để tôi, tôi xem trọng cô!"



"Anh..."

Diệp Hiểu Hạ mới muốn phát hỏa, đã phát hiện chỗ mình ngồi thế nào mà cứ dần dần đổ ra phía sau, càng ngày càng nghiêng, càng ngày càng nghiêng. A a? Đây là có chuyện gì?



Có đôi khi có một số việc căn bản

không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì sự thật sẽ nói cho bạn đáp án chính

xác. Mà giờ này khắc này đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, đáp án xác là...



Cô đã chết.



Tuy dã ép buộc nửa ngày như vậy, mặc dù lên lên xuống xuống sống nửa ngày

trên dường sinh tử, đến cuối cùng cô vẫn chết. Lần chết này, không phải


"Nha, hôm nay

người ở đây thật nhiều, ăn tiệc cơ động sao?" Tiểu Ngũ đi theo phía sau

Diệp Hiểu Hạ nhìn yến hội trên đường, huýt sáo: "Không hổ là đế đô, bút

tích ghê gớm thật."



"Đúng vậy đúng vậy, danh tác của người ta."

Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại trừng mắt nhìn ảnh vệ này, lại phát hiện trong tay của anh đang lên lên xuống xuống quăng cái gì đó. Cái này từ khi cô login đã thấy anh cầm chơi, cũng không biết là cái gì, cô đoạt lại:

"Cầm cái gì vậy, đã chơi nửa ngày, anh có phiền không."



"Không

biết, buổi chiều lấy từ trên người quái vật kia xuống, cảm thấy cầm đi

quăng vừa vặn đủ thuận tay." Tiểu Ngũ thấy thứ này bị Diệp Hiểu Hạ cầm,

nhíu nhíu mày, tỏ vẻ rất bất mãn với hành vi cường đạo này của cô.



Diệp Hiểu Hạ để dưới đèn đuốc vừa nhìn, ngây ngẩn cả người, sẽ không là cô nhìn lầm rồi chứ.



Lệnh bài công hội: dùng để tổ chức và thành lập vật tất yếu của công hội.



Cô xoa xoa mắt, nhìn lại, quả nhiên không sai, là lệnh bài công hội. Hoảng hốt nhớ lại buổi chiều khi nhìn diễn đàn, có liếc mắt một cái, lần hoạt động quái vật công thành này là ba công hội lớn liên thủ đứng đầu, hợp

tác một điều kiện rất quan trọng của bọn họ, chính là đồ vậy trên tay

cô...



Nhưng, tại sao lúc này thứ này lại ở trên tay mình? Dù Diệp Hiểu Hạ đối với công hội, thế lực gì đó,… cũng không quan tâm, nhưng

vẫn biết, mấy công hội lớn vì lệnh bài công hội đã nỗ lực bao nhiêu.



Giờ thứ này lúc này lại...



Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm cái lệnh bài kia một hồi, cuối cùng, mặt không

đổi sắc giấu lệnh bài vào trong lòng, dứt khoát làm ra vẻ mình căn bản

không biết chuyện này.



"Uy, đó là đồ của tôi mà." Tiểu Ngũ lập tức kháng nghị.



"Ảnh vệ không có quyền lợi con người. Anh là tôi, tôi vẫn là tôi ."



“Cô không thể không phân rõ phải trái như vậy!"



"Tôi mời anh ăn cơm."



"Uy uy uy, cô gái này thật đáng đánh đòn!"



"Nha, cô gái xinh đẹp này, bàn ghế của chúng tôi còn chỗ trống, ngồi xuống

cùng nhau ăn đi! Đây là Thiên Sát mời khách, không ăn là lỗ đó!"