Cực Hạn
Chương 93 : Quái vật công thành
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
Đợi khi ánh sáng tản
đi, Diệp Hiểu Hạ lập tức khôi phục tri giác, cô hé mắt, chỉ cảm thấy
phía bị một mảnh sương mù che phủ. Không chỉ như thế, áo choàng của cô
vậy mà bị gió vù vù thổi lên, mà người cô đang cấp tốc chạy tới một tòa
thành xa xa.
Đây là... Diệp Hiểu Hạ thấy hơi lạ, cúi đầu nhìn
thử. Không xem không biết, vừa thấy bị dọa nhảy dựng, hóa ra lúc này cô
đang đứng trên một phen thanh phi kiếm, phi hành nhanh như tên. Tuy
không có chứng sợ độ cao, nhưng vừa biết mình đứng trên một thanh kiếm
lập tức khiến cô vừa hoảng vừa loạn, thân thể cũng mất cân bằng.
Tuy chết là rớt một cấp, nhưng có thể cho cô thống khoái không! Ngã chết
như vậy thật sự là, thật sự là quá mạo hiểm kích thích !
Giống
mấy lần trước, khi Diệp Hiểu Hạ đột phá dược sư tông sư, đạt thành dược
sư đại tông sư đầu tiên, hệ thống thông báo, nhưng, chỗ không giống mấy
lần trước ;à, thông báo lần này không tạo thành phản ứng quá lớn. Không
phải vì tin tức này không đủ nổ mạnh, mà là vì lúc này có một chuyện
càng khẩn trương, càng quan trọng xảy ra trong trò chơi, cơ hồ khiến mỗi một người khẩn trương đến cực điểm, căn bản là không có người có tâm
trạng đi chú ý dược sư đại tông sư này.
Muốn hỏi là chuyện gì?
Thực ra chuyện này cũng không lớn, chỉ là quái vật công thành mà thôi. Chẳng qua, lần quái vật công thành này khiến người chơi trên toàn bản đồ có
chung nhịp thở.
Một tuần trước, Cực Hạn OL mở một hoạt động lớn
nhất từ trước tới nay. Đó là một tuần sau, từng bản đồ thành thị lớn đều sẽ xuất hiện một con quái vật, lực công kích của quái vật này vô cùng
mạnh mẽ, mục đích của nó là xông vào trong thành. Ở trong bốn giờ, nếu
không thể đẩy ngã quái vật công thành, như vậy tòa thành này sẽ hóa
thành phế tích, hơn nữa toàn bộ người chơi trong thành phải nhận trừng
phạt là cấp bậc giảm xuống mười cấp.
thanh kiếm kia, nhìn thế nào cũng là chật vật không chịu nổi.
"Uy uy, sắp đụng trúng rồi." Bên môi Tiểu Ngũ lộ ra tươi cười đáng giận,
anh chỉ chỉ Thao Thiết đã gần trong gang tấc, cũng không đợi Diệp Hiểu
Hạ nói chuyện, vậy mà một cước dẫm lên đầu cô, dùng đầu cô làm trợ lực
nhảy tới Thao Thiết.
"Anh cái tao Thiên sát ..." Lời của cô còn
chưa mắng xong, cả người đã bị đánh vào trên một vật cứng thật lớn, cô
chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé mở ra, từ cổ họng một ngụm máu tươi
phun ra.
"Ngao!" Thao Thiết trong chiến trường vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương mà phẫn nộ, đinh tai nhức óc. Mọi người bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, bọn họ chỉ nhìn thấy một đường cực sáng
quang bay lại, sau đó thì thấy một thanh kiếm cắm vào giữa con mắt Thao
Thiết, Thao Thiết kêu thảm, lăn trên mặt đất lại lại điên cuồng đứng
lên.
Lần này xem như là công kích nhược điểm trí mạng, chẳng
những làm hơn phân nửa rớt giá trị sinh mệnh thừa lại của Thao Thiết,
còn thạo thành một phút đồng hồ suy yếu cho Thao Thiết.
"Tiến
công! Một lần đánh chết nó!" Tận dụng thời cơ, tình huống khẩn cấp,
không quản vừa rồi phát sinh là tình huống làm cho người ta không thể lý giải gì, giờ chuyện quan trọng nhất là đánh ngã Thao Thiết. Giọng nói
của Vân Ẩn vang lên, tất cả người chơi lập tức điên cuồng công kích Thao Thiết.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình bị vung bay, hai tay cô
gắt gao cầm chuôi kiếm phi kiếm. Một chút cũng không dám thả lỏng, nhưng chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt, cô cơ hồ một phút, không, là
một giây cũng kiên trì không nổi nữa.
Quên đi, không quản chết
thế nào, chỉ là một cấp thôi, cứ như vậy đi ! Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn kiên trì, bỗng nhiên cô nhớ tới một câu nói của lão thôn trưởng
thôn bặc nhân "Có đôi khi muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng", giờ cô đã biết cảm thụ này, cô chỉ là muốn rớt một cấp thôi, vì sao làm ra
nhiều việc như vậy chứ ?