Cực Hạn
Chương 92 : Ảnh vệ
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
"Sao tôi có thể có
thể nói không giữ lời chứ!" Đại khái chưa biểu cảm từng có con tin nào
nghi ngờ danh dự của chủ Đào Hoa Cốc, cô ta mở to hai mắt nhìn, bất khả
tư nghị. Qua một trận cô ta mới căm giận quay đầu bảo người cầm đã tới
mấy cái hộp nói: " Tôi cho cô đồ tốt trước, mấy hộp này đều là ảnh vệ mà tôi đào tạo, cô có thể tùy tiện chọn một hộp, mỗi người bọn họ đều có
sở trường khác nhau, có rất tốt, có rất kém, đành xem vận may của cô
vậy."
Ảnh vệ? Mới vừa nghe chủ Đào Hoa Cốc nói ánh mắt Diệp Hiểu
Hạ đã tỏa ánh sáng. Là ảnh vệ đí, chủ Đào Hoa Cốc này đúng là đủ hào
phóng!
Ảnh vệ là NPC trí năng cao cấp, giống như một người bình
thường, có kỹ năng và tính nết khác nhau, trong tư liệu có nói đây là
sinh vật cực phẩm khả ngộ bất khả cầu. Cả đời cô nghĩ cũng không dám
nghĩ, không ngờ chỉ đánh mấy bàn mạt chược mà nhặt được một ảnh vệ, đúng là đụng trúng sao may mắn rồi !
Về phần được không được này nọ,
thật quá râu ria, có ảnh vệ cũng đã là ông trời ban thưởng, còn để ý
thuộc tính gì chứ. Diệp Hiểu Hạ tùy tiện chọn một hộp ném vào trong túi, sau đó nhích lại gần, viết tên của mình lên bên thua. Chủ Đào Hoa Cốc
nhận lại quyển sách từ tay Diệp Hiểu Hạ xoát xoát xoát ký tên của mình
vào bên thắng, vui vẻ mặt mày hớn hở: "Ai nha, tôi lại thắng! Tôi là đổ
thần đánh khắp thiên hạ không có địch thủ đó!"
Diệp Hiểu Hạ nhìn
cô ta chỉ cảm thấy thật lạnh, trên thế giới này sao có thể có người da
mặt dày như vậy còn không bị sét đánh nhỉ ?
Tuy chủ Đào Hoa Cốc
này đánh bài dở, da mặt dày, nhưng cũng là người giữ lời, để Diệp Hiểu
Hạ về thôn đợi mấy ngày, bởi vì ba ngày sau xe vận dược sẽ đến, đến lúc
đó cô có thể theo xe rời khỏi.
Khi Diệp Hiểu Hạ hoàn hảo vô
khuyết đứng trước thôn bặc nhân, một đám ông lão bà lão trợn mắt há hốc
mồm nói không ra lời. Hừ, cô biết mà, những người này thật sự đưa cô đi
chịu chết. Tuy những ông lão bà lão trong thôn bặc nhân ôm quyết tâm
Diệp Hiểu Hạ hẳn phải chết đưa cô ra ngoài làm vật hi sinh, nhưng, lúc
cô bình an trở về, mọi người vẫn rất vui vẻ. Ít nhất chứng minh một
chuyện, có người có thể đi ra ngoài giúp bọn họ tìm thành chủ thành Cửu
Ti báo thù .
Tuy Tiểu Ngũ vẫn tức giận bất
bình như trước, nhưng vẫn làm theo, mang viên thuốc, dược liệu Diệp Hiểu Hạ bày biện trong phòng thu vào không gian trữ vật của mình, Diệp Hiểu
Hạ chuyên tâm luyện lò dược cuối cùng.
"Ân công! Chủ Đào Hoa Cốc
bảo người đến đưa ngài đi !" Một khắc trước khi thôn trường đến thúc
giục Diệp Hiểu Hạ rời khỏi, dược của cô luyện xong, thuận tiện trèo lên
dược sư đại tông sư, điều này làm cho cô vui vẻ vô cùng, vừa trả lời vừa thu dọn mọi thứ đi ra ngoài cửa.
Người trong thôn vô cùng bi
thương với việc Diệp Hiểu Hạ sắp rời khỏi, nhất nhất đi lại nói lời từ
biệt, người cuối cùng là lão thôn trưởng. Ông nói với Diệp Hiểu Hạ: "Ân
công, trước khi ngài giết chết thành chủ thành Cửu Ti chúng ta tạm thời
không gặp mặt, mà phòng và Bách Thảo viên của ngài thôn bặc nhân chúng
tôi sẽ giữ lại vĩnh cửu cho ngài, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, Bách Thảo viên này sẽ là hồi báo tộc nhân chúng tôi cho ân công. Nhưng, ngài cần đồng ý một chuyện với tôi."
Cô biết sẽ không có chuyện tốt như vậy, Bách Thảo viên này cũng chỉ có thể dùng dùng một chút trong thế giới này.
Về phần thôn trường nói giết thành chủ thành Cửu Ti còn có thể đưa cái
Bách Thảo viên này cho cô... Cái này nói cô cũng chỉ là nghe thôi, trời
biết khi nào thì thành chủ thành Cửu Ti kia thì mới chết dưới tay của
cô. Nhưng dù như thế, cô vẫn trả lời lão thôn trưởng, "Chuyện gì?"
"Tất cả mọi chuyện của nơi này ngài phải bảo đảm bí mật, nếu ngài tiết lộ,
sẽ mất đi tất cả những thứ đạt được tại nơi này." Trong ánh mắt thôn
trường lộ ra một loại thận trọng Diệp Hiểu Hạ không thể cự tuyệt. Sau đó cô nhận được nhiệm vụ "Khảo nghiệm hứa hẹn ". Sau khi cô nhận nhiệm vụ
này, thì phát hiện thuộc tính nhân vật của mình xuất hiện một BUFF.
Khảo nghiệm hứa hẹn: nếu hủy hứa hẹn sẽ mất đi tất cả.
Ngoan ngoãn, thoạt nhìn nếu tiết lộ bí mật này trừng phạt vô cùng nghiêm
trọng. Nhưng dù nhìn theo phương diện nào, cô cũng sẽ không tiết lộ bí
mật này .
Rời khỏi thôn, ra ngoài thôn, cô thấy chủ Đào Hoa Cốc
đứng dưới ánh mặt trời, cô ta vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp, khóe môi cong
lên tươi cười nhợt nhạt, "Chúc cô may mắn." Giọng nói vừa rơi xuống,
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người bị ánh sáng vây quanh, tạm thời mất đi
tri giác.