Cực Hạn
Chương 91 : Một ván định thắng thua
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
Cô đã biết kết
quả chắc chắn là như vậy. Diệp Hiểu Hạ đi từ trong thôn ra ngoài, một
đường đi về hướng bắc, tất cả trò chơi, tất cả nhiệm vụ kết quả cuối
cùng đơn giản là như vậy. Luyện cấp tăng thực lực, đổi trang bị rồi đánh BOSS, tất cả chỉ có như vậy, căn bản không có chút gì mới lạ.
Diệp Hiểu Hạ oán hận cắn chặt răng nanh, nhưng, đám lão ông lão bà này nhốt
cô ở đây hơn mười ngày, trừ cấp bậc được tăng lên và dược sư đột nhiên
thăng từ đại sư thành tông sư, trang bị trên người cô chưa từng đổi qua, vẫn là một bộ trang bị thuần sắc hơn ba mươi bốn mươi cấp. Tuy rằng nói cấp cao đè chết người, nhưng đối phương là BOSS đó, cô cứ đi như vậy,
cùng khác gì trần truồng đâu?
Vốn cô còn tưởng nếu dọc theo đường đi có quái, cô bắt đầu dùng "Nữ thần chinh phục" thuận tay đánh hai
cái, có thể rơi xuống vài món trang bị thay ra, dù đều là bạch trang,
cũng tốt hơn không có.
Nhưng thế sự khó liệu, cô đi một đường từ
thôn Bặc nhân, đã đi xa như vậy, cư nhiên một con quái cũng không có,
thậm chí lợn rừng bình thường đến ruộng trống hôm nay cũng đình công.
Đây, đây đến cùng là tình huống gì!
Nếu nơi này không phải một nơi còn ẩn chứa nguy cơ vô hạn, Diệp Hiểu Hạ
nhất định sẽ cảm thấy đây là một vùng đất thật đẹp. Trên thực tế, nơi
này thật sự rất đẹp. Cổ thụ, nước trong, hoa đào ngập núi, khi đi giữa
nó cảm thấy có một mùi hương dể ngửi nghênh diện mà đến, khiến người ta
sẽ bất tri bất giác thả lỏng thể xác và tinh thần.
Cảnh sắc càng
đẹp, càng dấu diếm sát khí. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước, cô nhìn
hoa đào cách đó không xa, dưới tàng cây có một tảng đá thật lớn, một cô
gái tà tà dựa vào, đúng là người quần áo màu đen, cầm trong tay cái tẩu – cô gái xinh đẹp đó.
Tay phải của cô theo bản năng khoát lên cổ tay trái, toàn thân căng thẳng, làm xong chuẩn bị công kích.
Không nghĩ, ngay khi Diệp Hiểu Hạ khẩn trương chuẩn bị, cô gái kia lại giương mắt nhìn cô nở nụ cười: "Nha, cô đã đến rồi sao? Thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng cô đã chết, thật không ngờ đã đến."
Nói xong cô ta đứng lên, lắc eo đi vài bước, lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu
Hạ, khóe môi lộ ra tươi cười trào phúng: "Mấy lão gìa của Bặc nhân thôn
phút đồng hồ cô thậm chí cảm thấy thực ra mình đánh thắng là một chuyện
không quá sáng suốt. Nhìn cái dạng này, trông cậy vào việc cô ta thoải
mái thả mình đi là không có khả năng, nói không chừng bây giờ cô gái này sẽ đột nhiên bão nổi đứng lên một chưởng đánh chết mình.
Hai
người giằng co như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, giống như tất cả mọi
chuyện đều đến lúc chỉ mành treo chuông, hết sức căng thẳng.
Hoa
đào bay bay lắc lắc hạ xuống, như là bắt đầu làm mặt nước gợn
sóng. Cuối cùng chủ Đào Hoa cốc thở ra một hơi, mang theo tươi cười xấu hổ, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Tôi thương lượng chuyện này với cô."
"Chuyện gì ?" Diệp Hiểu Hạ cảnh giác nhìn cô gái này, cô ta đến cùng muốn ra yêu sách gì?
"Chuyện này, như vầy đi, tôi thả cô đi, lần này tính tôi thắng có được không?"
Chủ Đào Hoa cốc chà xát cái tẩu hoàng kim kia, tuy nói là thương lượng
mà, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như trước.
Đây là tình huống gì?
"Có muốn nhận nhiệm vụ ‘cầu xin gian lận không?" Đây cư nhiên là một nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ hơi do dự một chút, vẫn lựa chọn nhận, theo ý tứ mà
chủ Đào Hoa cốc này nói, hình như nhận sẽ tốt hơn.
Mới vừa nhận
nhiệm vụ, Diệp Hiểu Hạ lập tức thấy chủ Đào Hoa cốc lấy ra một quyển
sách nhỏ đưa cho cô, chỉ vào một chỗ bảo cô ký tên. Diệp Hiểu Hạ nhìn
nhìn chỗ ký tên kia, một tờ cư nhiên viết là "Thua", mà một tờ khác viết "Thắng", cư nhiên người ký là tên của chủ Đào Hoa cốc rồng bay phượng
múa.
Chuyện gian lận này làm cũng quá không chuẩn...
Tuy
rằng rất quẫn, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn quyết định ký tên bên thua, nhưng
còn chưa viết cô đã nghĩ đến một chuyện: "Nếu cô nói chuyện không giữ
lời thì làm sao bây giờ?"