Cực Hạn

Chương 90 : Bách Thảo viên

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Nói xong Diệp Hiểu Hạ xoay người đi đến phòng của mình, muốn thu hồi toàn bộ đồ đạc của mình

trong phòng, sau đó rời khỏi nhóm người ăn không hết thì không nghỉ này. Nhưng, cô mới đi hai bước, thì phát hiện đùi mình bị người ta ôm lấy,

quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy lão thôn trưởng đã nằm trên đất ôm lấy

đùi cô một phen nước mũi một phen nước mắt bắt đầu khóc, mà phía sau ông người trong thôn cũng khóc như khóc tang.



Đều nói giáo viên mầm

non rất mạnh mẽ, bởi vì có thể chịu được trường hợp rất nhiều đứa bé

khóc lớn, nhưng Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cô cũng rất mạnh mẽ. Tuy rất nhiều đứa trẻ cùng nhau khóc là một loại tạp âm, nhưng nếu một đám ông lão bà lão khóc mà nói, đó là cái gì âm?



Dù sao đã vượt qua năng lực dùng ngôn ngữ và văn tự hình dung.



"Ân công a! Chúng tôi sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội hối cải để

làm người mới đi! Chúng tôi nhất định sẽ cám ơn ngài thật tốt mà! Ân

công ơi, giờ ngài không thể bỏ gánh giữa đường đâu! Ân công ơi!" Tiếng

khóc tiếng la hét cao thấp nối nhau vang lên khiến huyệt Thái Dương của

Diệp Hiểu Hạ bắt đầu run run.[chị ấy tức]



Ma âm tiếp tục kích

thích Diệp Hiểu Hạ, rốt cục khiến người không chỗ trốn tránh như cô cam

bái hạ phong: "Được rồi được rồi! Đừng khóc, tôi biết rồi!"



Tiếng khóc như trước.



"Tôi nói đừng khóc, các người có nghe thấy không, lại khóc tôi lập tức đi !"



Tiếng khóc như trước, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.



"Kêu các người đừng khóc ! Đầu tôi sắp nổ rồi!"



Quả nhiên tiếng khóc càng lúc càng lớn, thậm chí còn khóc thành dàn đại hợp xướng, một hai ba bốn tất cả vang lên, bạn ca tôi bè, đúng là vô cùng

náo nhiệt.



Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nổi giận, cô hô to một tiếng: "Tất cả câm miệng cho tôi, bằng không ta sẽ quăng các người đi luyện dược!"



Cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh .



Người già một thôn làng tha thiết nhìn Diệp Hiểu Hạ hung thần ác sát, trong


Bách Thảo viên? Diệp Hiểu Hạ có chút không rõ nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng đi vào phòng cô, đi đến góc xó. Thật là kỳ quái, vừa rồi nơi đó

vẫn là một bức tường, vậy mà bây giờ xuất hiện một cánh cửa đóng chặt,

lão thôn trưởng mở cửa, chỉ vào một mảnh đất trống xanh um tươi tốt bên

ngoài phòng nói: "Đây là Bách Thảo viên của cô."



Diệp Hiểu Hạ vội đi qua xem, chỉ thấy mấy mảnh đất xuất hiện trước mắt, trên bờ ruộng

còn có ong mật bươm bướm tung bay, phong cảnh điền viên tươi đẹp.



Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, chỉ một hồi công phu như vậy, sau phòng của

cô cư nhiên xuất hiện một khối đất trồng rau? Cô quay đầu nhìn nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng giao chiếc túi to kia cho cô: "Đây là hạt

giống, cô có thể gieo trồng thảo dược cô muốn ở đây, cỏ dại cũng tốt,

tiên thảo cũng thế, chỉ cần cô dụng tâm, đều có thể mọc ra."



Trời, chuyện này là thật sao, nói như vậy, sau này nếu cô muốn có thảo dược,

cũng có thể gieo trồng có thể thu hoạch trong này? Đây còn có thế đạo

không ? Cô có phải sẽ bị người ta ghen ghét chết không? Tuy rằng sau khi cô đi ra ngoài mảnh đất này có lẽ không có cách nào dùng, nhưng, có thể có được như vậy vài ngày cô cũng cảm thấy mỹ mãn.



Lúc cô phục

hồi tinh thần lại, lão thôn trưởng đã sớm đi rồi, Diệp Hiểu Hạ lập tức

mượn cái cuốc vẫn làm một dược nông vất vả mà vui vẻ.



Ngày tiếp

tục trôi, Diệp Hiểu Hạ mỗi ngày như trước giết heo, phân loại dược,

luyện dược, vội vả bất diệc nhạc hồ. Bởi vì dùng dược liệu tương đối cao cấp luyện chế cao cấp phối phương, khiến độ thuần thục khó có thể kéo

lên của cấp tông sư dược sư như máy bay vèo vèo tăng lên.



Cuối

cùng khi cấp bậc cô đạt tới tám mươi lăm, lão thôn trưởng vẻ mặt trầm

trọng nói với cô: "Ân công, thực lực của cô đã đạt tới điểm mấu chốt rời khỏi nơi này, giờ tôi nói cho cô đi khỏi nơi này thế nào."



Vẻ

mặt của ông, ngôn ngữ của ông khiến lòng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được

run rẩy, thấy thế nào thì không khí nói chuyện này, sao giống như mình

phải đi chịu chết vậy ? Cô nuốt một ngụm nước miếng, mỉm cười nói: "

Được, lão thôn trưởng, tôi vẫn luôn nghe."