Cực Hạn

Chương 98 : Cuối cùng tìm thấy anh

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


"Đúng vậy, giờ anh

Minh đã về, nếu không phải hôm nay em vừa vặn về lấy đồ thì không gặp

được đâu!" Thư Tiểu Mãn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: "Anh ấy mua rất nhiều đồ đến thăm viện trưởng! Viện trưởng vô cùng vui vẻ, trưa nay làm thêm

đồ ăn giữ anh Minh lại ăn cơm. Viện trưởng còn hỏi sao chị không về

cùng, anh Minh nói chị bị bệnh, không thoải mái, em lo cho chị nên mới

gọi điện thoại. Chị Hiểu Hạ, chị nói thân thể chị bình thường không phải tốt lắm sao? Sao có thể đột nhiên bị bệnh? Bị bệnh đó, bị bệnh là phải

tốn tiền..."



Thư Tiểu Mãn là người hay nói, chỉ cần mở miệng nói

chuyện thì sẽ dừng không được, tính cách rất sáng sủa. Bình thường Diệp

Hiểu Hạ rất thích nghe cô chít chít oa oa nói chuyện, bởi vì nghe thấy

cũng rất vui vẻ, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng và thời gian này,

cô lập tức liền rời giường, vừa cầm điện thoại, vừa bắt đầu thay quần

áo: "Còn bao lâu nữa thì ăn cơm?"



"Còn có một hồi đâu, đoán chừng khoảng một giờ nữa, chị Hiểu Hạ, chị muốn đến không?"



Diệp Hiểu Hạ hơi hơi trầm ngâm một chút, cảm thấy không thể nói thật với cô

bé lanh mồm lanh miệng này, nếu giờ cô nói ra, đoán chừng xoay người lại Bạch Thiên Minh sẽ biết. Vì thế cô tiếp tục giả bộ thật yếu ớt: "Không

đến, trong người chị không thoải mái, đoán chừng đêm qua cảm lạnh, mọi

người ăn đi."



"Nga, thật là đáng tiếc, hôm nay viện trưởng đặc

biệt xuống bếp làm sườn xào chua ngọt đ." Thư Tiểu Mãn nuốt nước miếng,

xem ra là them hỏng rồi.



"Ừ, chị không có khẩu vị gì." Diệp Hiểu

Hạ giường cũng không dọn, trực tiếp vọt tới toilet bắt đầu rửa mặt, còn

không quên nói với cô: "Tiểu mãn à, đừng nói cho người khác biết em gọi

điện thoại cho chị, nếu viện trưởng biết chị bệnh hơi nặng, sẽ lo lắng,

em phải biết bà lớn tuổi rồi."



Liên quan đến vấn đề thân thể của

viện trưởng Vương, Thư Tiểu Mãn lập tức đồng ý. Sau đó cúp điện thoại,

Diệp Hiểu Hạ hiểu Thư Tiểu Mãn rõ như lòng bàn tay, tuy cô bé này nói

nhiều, nhưng một khi nói đến viện trưởng Vương tòa đại Phật này, trên

miệng cô lập tức sẽ treo quỹ bảo hiểm, cam đoan ai cũng hỏi không ra

cái.



Diệp Hiểu Hạ lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, trên


Diệp Hiểu Hạ có thế này mới ngồi dậy, bắt đầu ăn cơm, Bạch Thiên Minh cũng bắt đầu chậm rãi ngồi dậy, vung tay bắt đầu ăn cơm.



Bữa cơm ăn trong không khí đủ quỷ dị. Viện trưởng Vương vừa gắp thức ăn cho hai người, vừa nói mấy lời thâm ý.



Thư Tiểu Mãn và mấy đứa nhỏ tuổi không sai biệt lắm nhìn hai tề mi lộng nhãn người, cười đến là lạ .



Bạch Thiên Minh vì Diệp Hiểu Hạ bên người, ăn không có cơm khẩu vị, vừa mang theo tươi cười suy yếu ứng phó viện trưởng Vương và Thư Tiểu Mãn ân cần thăm hỏi, vừa khẩn trương quan sát nhất cử nhất động của Diệp Hiểu Hạ.



Diệp Hiểu Hạ chỉ lo cúi đầu ăn cơm, giống như mấy trăm năm chưa có ăn cơm

vậy, một chén tiếp một chén. Khi cô quăng sườn vào miệng, hung hăng ăn

sườn phát ra tiếng cọt kẹtzz cọt kẹtzz, cơ hồ khiến Bạch Thiên Minh cảm

thấy cô căn bản không phải là ăn sườn, mà là ở ăn xương cốt của mình.



Khó khăn ăn xong bữa cơm này, Bạch Thiên Minh lập tức nhảy lên, nói với

viện trưởng Vương: "Viện trưởng, con đi giúp bà rửa chén!"



"Ai

nha, tôi ăn tới trướng bụng, Thiên Minh anh đi dạo với em!" Diệp Hiểu Hạ căn bản không cho Bạch Thiên Minh cơ hội chuồn mất, nói.



"Tôi, tôi còn phải giúp đỡ rửa chén..." Trên mũi Bạch Thiên Minh toát ra mồ hôi, muốn rời xa Diệp Hiểu Hạ một chút.



"Đi thôi đi thôi, Thiên Minh con đi cùng Hiểu Hạ đi, mới vài cái bát, không cần các con hỗ trợ!" Viện trưởng Vương lại chạy tới đẩy hắn tới bên

cạnh Diệp Hiểu Hạ, lại duỗi thân giữ chặt Thư Tiểu Mãn muốn đi theo giúp vui cười: "Tiểu Mãn hỗ trợ là được rồi."



"Viện trưởng! Người ta, người ta..." Thư Tiểu Mãn nhìn xem Bạch Thiên Minh và Diệp Hiểu Hạ vô

cùng không cam lòng đi theo rửa chén .



"Đi thôi, Thiên Minh!"

Diệp Hiểu Hạ có thế này mới không vội vã đứng lên, kéo cánh tay Bạch

Thiên Minh, ngoài cười nhưng trong không cười. Giờ khắc này, cô giống

như một Tu La báo thù, cả người đều là lửa cháy, ngay cả ánh mắt kia

cũng bị cháy đỏ bừng .



Bạch Thiên Minh cảm thấy mình ngay cả đứng đó cũng khó khăn, hắn đầu cháng váng não trướng, cứ như vậy bị Diệp

Hiểu Hạ kéo đến một góc yên lặng của viện phúc lợi.



20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>