Cực Hạn

Chương 99 : Lại một người biết chuyện

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


"Ba!" Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong góc xó của sân sau viện phúc lợi, đánh vỡ yên tĩnh và ôn hòa ban đầu của nơi này.



Bạch Thiên Minh ôm gò má, đứng ở nơi đó. Hắn vốn luôn nghĩ phải giải thích

thế nào với Diệp Hiểu Hạ, nhưng, lúc này, một bạt tai này lại đánh bay

tất cả lý do và lấy cớ của hắn. Hắn sững sờ ở đó, nửa ngày cũng nói

không ra một câu.



Không chỉ có hắn nửa ngày cũng nói không nói ra một câu, ngay cả Diệp Hiểu Hạ cũng một câu nói cũng nói không nên lời.



Cô từng nghĩ một ngàn lần một vạn lần, khi nhìn thấy Bạch Thiên Minh phải

lên án mạnh mẽ hắn không biết xấu hổ, vô sỉ cỡ nào, khiến hắn không ngóc đầu nổi.



Nhưng đến giờ, khi thật sự thấy người này, cô vậy mà

một câu cũng nói không ra. Trừ cái bạt tai vừa rồi, bỗng nhiên cô không

biết giờ mình phải làm cái gì, chỉ có thể cứ như vậy đứng đó, trừng mắt

nhìn Bạch Thiên Minh cúi đầu, cả người run run.



"Hiểu Hạ..."



Bạch Thiên Minh vừa mới mở miệng, lại bị Diệp Hiểu Hạ tái một bạt tai. Cô cơ hồ dùng khí lực uống sữa, đánh cho Bạch Thiên Minh lui ra sau hai bước, có thế này mới đứng vững.



"Em hãy nghe anh nói..."



Lại là một cái bạt tai đánh tới.



Bạch Thiên Minh cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có gì đó bắt

đầu chuyển động, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau một chút, chỉ thấy có chút

máu đỏ tươi. Hắn khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ cười

khổ: "Em đánh đi."



"Anh cho là tôi không dám ?" Diệp Hiểu Hạ nổi

trận lôi đình, xông lên, làm nhiều việc cùng lúc lập tức tát vào gò má

Bạch Thiên Minh.



Cũng không biết đánh bao lâu, cũng không biết

đánh bao nhiêu cái, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người đều không còn sức, cô cong thắt lưng, cánh tay chống trên đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở

phì phò. Cho tới bây giờ không biết đánh người cũng là một chuyện hao

phí thể lực như vậy, thân thể của cô đã đứng không nổi, hai bàn tay vừa

đỏ vừa sưng, đau tới tâm.


vốn không nghĩ kéo người khác vào, giờ vậy mà bị Tiểu Mãn biết, vậy sau

này không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện xấu. Cô vẫn còn cắn môi trầm

tư, cũng không muốn nghe viện trưởng Vương lớn giọng rất xa hô: "Tiểu

Mãn, tiểu Mãn! Người đâu! Bà cho con đi gọi Thiên Minh lại, sao nha đầu

này bỏ chạy không thấy !"



Tiểu Mãn tức giận, hận không thể lập

tức xông lên đi nói rõ rang với viện trưởng Vương, lại bị Diệp Hiểu Hạ

gắt gao lôi kéo: "Tiểu Mãn em không thể đi!"



"Chị Hiểu Hạ!"



Ngay lúc hai người giằng co với nhau, Bạch Thiên Minh vốn đang ngồi dưới đất vậy mà lăn lông lốc bò lên, chạy qua phương hướng la hêt Vương viện

trưởng, vừa chạy vừa hô: "Viện trưởng, không cần kêu tiểu Mãn tìm con,

con ở đây, con đi trước!" Tuy rằng đã trúng nhiều đá như vậy, nhưng đùi

hắn lưu loát như trước, vài cái bỏ chạy không thấy bóng người .



Chỉ để lại hai người sững sờ ở nơi đó. Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô liên tục hô hỏng bét, cũng không chú ý Thư Tiểu Mãn chạy theo : "Bạch Thiên Minh! Anh đứng lại đó cho tôi!"



Diệp Hiểu Hạ một

đường chạy như điên, khi vọt tới sân trước, thấy viện trưởng Vương vẻ

mặt mạc danh kỳ diệu nhìn cửa lớn viện phúc lợi. Diệp Hiểu Hạ vội vàng

bắt lấy bà hỏi: "Viện trưởng! Bạch Thiên Minh đâu!"



"Vừa mới nói

có chuyện gấp, đi ..." viện trưởng Vương chỉ chỉ cửa lớn, còn chưa kịp

nói gì, Diệp Hiểu Hạ bỏ lại bà chạy theo ra ngoài."Đây là như thế nào ?" Viện trưởng Vương càng không rõ .



"Viện trưởng viện trưởng, Bạch Thiên Minh đâu! Chị Hiểu Hạ đâu!" Vương viện trưởng bên này còn hồ đồ,

bên kia Thư Tiểu Mãn đã vọt tới, lôi kéo bà sốt ruột vừa lay vừa hỏi.



"Hai người nọn họ một trước một sau mới ra cửa lớn, con ..." Viện trưởng

Vương như trước chưa nói xong, Thư Tiểu Mãn cũng xông ra ngoài theo. Bà

nhịn không được nhăn mày lại mao: " Mấy đứa nhỏ này là thế nào! Một đứa

đầy người là bùn, một đứa đuổi theo, còn có một đứa như kinh phong, đến

cùng là thế nào?"



20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>