Cực Lạc Tiên Sư

Chương 13 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


"Ô… Tha thầy…"



Tiếng khóc nức nở rên rỉ quanh quẩn trong phòng học không bóng người, người đàn ông thân hình trắng như tuyết bị trói chặt trên bàn, giống như con sơn dương chờ đến giờ hiến tế…



"Chậc… Thầy khóc đáng thương quá đi…"



"Ô… Kiệt.. Đều do thầy không tốt, em thả thầy ra, chúng ta về phòng làm tiếp được không?" Lục Thư Dĩnh vừa thẹn vừa sốt ruột, khóc đến nước mắt lưng tròng.



"Không! Em thích làm trong phòng học!"



"Nhưng vạn nhất bị ai thấy…"



"Thấy thì càng tốt! Tốt nhất là để toàn thế giới biết, thầy là người của Vương Vũ Kiệt này! Coi về sau thầy còn trốn được đến đâu?"



"Ô… Chỉ là hiểu lầm mà…"



"Hừ, cuộc đời bản thiếu gia lần đầu tiên nói rõ tình cảm, thầy làm sao dám nghi là giả hử?" Nghĩ thầy bỏ chạy sau ngày cậu ta tỏ tình, Vương Vũ Kiệt bụng vẫn đầy cơn giận!



"Ô… Thầy tưởng do công dụng của thuốc… Ai biết em mũi bị ngạt đâu…’ Lục Thư Dĩnh oan ức nói.



"Còn dám nói! Nếu thầy chịu tin thì đã không phát minh ra cái gì mà "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" rắc rối đó, sẽ không phát sinh đám chuyện lùm xùm này?" Vương Vũ Kiệt tét mông thầy một cái!



"Ô… Về sau không dám nữa…"



"Nhưng phát minh ngốc xít của thầy cũng không hoàn toàn vô dụng, nghe nói Lôi Kình giờ cả ngày quấn quýt với Thiên Kì, em thấy Thiên Kì giờ tướng đi rất kì quái, nhất định buổi tối thường bị cái tên võ sỹ nhà nghề* hành cho thê thảm! Ha ha…" Vương Vũ Kiệt có vẻ vui khi thấy người khác gặp họa.



"Gì? Nói như vậy "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" công dụng kéo dài sao?" Lục Thư Dĩnh vẫn cố hỏi.



"Muốn thì hỏi Lôi Kình á." Vương Vũ Kiệt nhún nhún vai.



"Được, hôm nào tìm em ấy hỏi." Lục Thư Dĩnh nói đến nghiên cứu hóa học thì hứng thú bừng bừng.



"Hỏi cái đầu thầy á!" Vương Vũ Kiệt nhón lấy đầu ngực của thầy…



"Aa… Đau chết mất!" Lục Thư Dĩnh đau quá kêu to.



"Còn dám kêu? Lá gan thầy càng lúc càng lớn, dám tìm nam sinh hỏi han hả? Xem em giáo huấn thầy như nào!"



Vương Vũ Kiệt càng nghĩ càng không bình thường, vì muốn chặn thầy đi tìm nam sinh, hôm nay nhất định phải giáo huấn thầy đến nơi đến chốn!



"Aa… Không… Ô… Nóng quá nóng quá…"



Cậu ta nhỏ giọt sáp nến lên người, nóng làm Lục Thư Dĩnh ngọ nguậy đầu, khóc ô ô…



"Thầy nhìn dâm đãng ghê cơ…" Cũng thật đẹp.


Cậu nhóc nắm tóc kéo cậu quay đầu lại, cùng cậu ta hôn điên cuồng.



Hai người lặng lẽ quấn quýt, cuồng nhiệt hôn lưỡi.



Bị côn th*t to nhám không ngừng khoan sâu, chỗ tiếp xúc không ngừng tuôn dâm dịch đặc sệt dính dấp, cậu bị cậu nhóc làm cho mê muội, cuối cùng cũng xuất.



Ô… Để thầy bắn! Để thầy bắn!



Lục Thư Dĩnh nghĩ muốn tự tay gỡ đám sáp bao trên đỉnh, lại bị cậu nhóc nhanh nhẹn giữ chặt!



"A… Thầy không bắn dễ vậy đâu." Vương Vũ Kiệt bên tai cậu thì thầm tà ác.



"Ô… Van em… Kiệt… Để thầy bắn!"



Mặc kệ cậu có khóc van thế nào,cậu nhóc vẫn theo ý mình, không ngừng đâm chọc tử huyệt, cũng không cho cậu sung sướng bắn ra!



Lục Thư Dĩnh cứ như vậy bị tra tấn chết đi sống lại, cho đến khi bảo vệ đi xa mới khóc to…



"Ô… Kiệt… Đừng tra tấn thầy nữa… Thầy điên mất… Van em để thầy bắn!"



"Nói, thầy là của ai?" Vương Vũ Kiệt càng hung hăng đâm chọc…



"Ô… Thầy là của em! Thầy là của em!"



"Thầy là gì của em?" Cậu nhóc di chuyển cơ thể, ngồi lên mông cậu, muốn đùa mà hung hăng chọc tận tuyến tiền liệt.



"Aaa…" Lục Thư Dĩnh trở mình, như phát điên mà ngửa đầu khóc, càng vặn vẹo mông! "Thầy là của em! Là chó cái của em!"



"Aaa.. Chó cái cắn em thích quá! Chết thầy này! Chết này!"



"Aa… Kiệt, chơi chết thầy đi! Chơi chết chó cái của em đi!" Lục Thư Dĩnh co tiểu huyệt, kẹp chặt đại trư trong người.



"Aa… Thầy!" Vương Vũ Kiệt bị kẹp đến kêu gào, cuồng loạn đưa đẩy thắt lưng, tại cúc huyệt đang kẹp mình kia mà ra vào…



Khoái cảm như mưa rền gió dữ, làm cho Lục Thư Dĩnh khóc lóc muốn bẻ gãy cái bàn, "Aaa… Chơi chết thầy đi, aaa… Cưng à… Để thầy bắn… Van em… Thầy chết mất! Để thầy bắn…"



"Aa… Thầy, em yêu thầy! Em yêu thầy chết mất! Bắn đi… Chúng ta cùng bắn, aaaa…"



Cậu ta tự tay gỡ chướng ngại vật trên cái đó của thầy, đẩy mạnh…



"Aa… Kiệt, bảo bối của thầy! Thầy cũng yêu em! Aaa.. Thầy phải bắn…"



Một đợt tinh dịch màu trắng phun tung tóe trên sàn…



Hai người trong phòng học tận tình quằn quại, thầy cùng trò không ngừng sáng tác khúc nhạc tình yêu vĩnh cửu…