Cực Lạc Tiên Sư

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Từ trước đến nay cậu nhóc vui chơi khắp chốn, khi trải qua nỗi đau khi thiếu chút nữa là mất thầy, rốt cuộc cũng hiểu được tình cảm của chính mình.



Vì cái gì thầy chỉ cần cười với người khác, cậu ta đã phẫn nộ muốn phát điên?



Vì cái gì ngoài thầy ra, cậu ta đối với cả nam lẫn nữ đều mất đi "ham muốn"?



Vì cái gì chỉ cần nhìn thấy thầy vui vẻ, muốn cậu ta làm cái gì cũng được?



Vì cái gì nếu thầy mất đi tính mạng, cậu cũng không còn muốn sống một mình?



Hết thảy đều có chung đáp án.



Mà đáp án này cậu ta dự định đúng hôm nay là sinh nhật thầy sẽ tự nói ra.



Tranh thủ ban ngày thầy lên lớp, Vương Vũ Kiệt lén về ký túc, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, chưa từng hạ cố xuống bếp, cậu ta vẫn quyết định vì thầy mà làm một chút lãng mạn là chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng.



Cậu ta chuẩn bị loại vang đỏ cao cấp nhất, salad ngon, súp và mì Ý, cùng cá nướng kiểu Pháp.



Đồ ăn tuy đơn giản nhưng cũng khiến lần đầu xuống bếp của Vương Vũ Kiệt bận rộn suốt một ngày.



Trong đó còn nhờ đến các video do các đầu bếp trong nhà hướng dẫn trên web.



Tới giờ tan học, Vương Vũ Kiệt lập tức gỡ tạp dề, bày biện những hoa cùng nến trên mặt bàn, lại còn trốn một góc…



Lục Thư Dĩnh hôm nay tâm tình không tốt lắm.



Nguyên là bình thường cậu nhóc yêu dấu vẫn tranh thủ dăm mười phút hết tiết chạy qua chỗ cậu, cùng cậu nói chuyện trong trường, lại cùng ăn trưa, sau đó tan học thì cùng về kí túc.



Không ngờ hôm nay chẳng những hết tiết cũng không qua, cơm trưa cũng không ăn chung, tới giờ tan học buổi chiều cũng không thấy bóng dáng.



Nghĩ tới cậu nhóc có phải hay không đã chán ghét mình, Lục Thư Dĩnh liền cảm thấy trời xanh đang sập xuống!



Không, mình không thể tiếp tục do dự!



Nhất định phải mau đưa "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" cho cậu ấy, bằng không chẳng kịp!



Nghĩ đến đây, Lục Thư Dĩnh lập tức quay lại phòng thí nghiệm, đem cái chai đựng "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" bỏ vào túi, chuẩn bị đêm nay dùng.



Lo lắng chạy về kí túc, Lục Thư Dĩnh tính tắm một cái, rồi mới biến mình món ngon, khiến cậu nhóc phải "thú nhận tình yêu"!



Ngay khi cậu cấp tốc mở cửa phòng, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có mũi tên xếp bằng hoa…



Kì quái? Ai xếp vậy?



Lục Thư Dĩnh lòng tràn đầy nghi hoặc, theo hướng mũi tên đi lên, ngay lúc cậu bước tới cửa nhà ăn…



"Surprise!"



Cậu nhóc từ sau cửa nhảy ra, dọa Lục Thư Dĩnh!



"Kiệt! Em làm thầy sợ muốn chết!"



"Ha ha… Thầy bình thường rất bình tĩnh, em rất thích nhìn bộ dạng thầy lúc bị dọa nhảy dựng lên!" Vương Vũ Kiệt ôm lấy thầy cợt nhả.



"Em á, thực nghịch ngợm." Lục Thư Dĩnh yêu chiều nhéo mũi cậu ta.



"Hi, để em đoán, thầy hôm nay tâm tình không tốt, đúng không?"



"Không… Không có. Thầy rất bình thường."



"Thế mới lạ! Thầy trong lòng nhất định rất buồn bực, suy nghĩ xem em vì cái gì hết tiết không tìm thầy, cơm trưa không ăn cùng, tan học cũng không theo thầy về, thầy nhất định không vui, đúng không?"



"Không có, thầy vui mà, rất vui, là em đoán sai rồi." Lục Thư Dĩnh vội phủ nhận.



Cậu không muốn bị cậu nhóc cho rằng mình giống cô học trò nhỏ… Tuy rằng cậu đúng là như thế.



Nhưng như vậy nhất định sẽ bị cậu ấy chán ghét! Cho nên đánh chết cậu cũng không thể thừa nhận!



"Thật?" Vương Vũ Kiệt cười xấu xa. "Thầy ưa nói một đằng làm một nẻo hen, thích muốn chết mà vẫn cố nói "không muốn không muốn, tha thầy đi"…"



"Thầy… Thầy đâu có…" Nghe cậu nhóc nhại lại bộ dạng lúc lên giường của mình, Lục Thư Dĩnh khuôn mặt muốn cháy khét!



"Ha ha… Không trêu thầy nữa, mau qua ăn cơm, đồ ăn nguội mất."



"Ăn cơm? Ăn ở đâu?"



"Oa…" Nhìn đến một bàn đầy rượu ngon cơm ngọt, hoa nến lãng mạn, Lục Thư Dĩnh không khỏi ồ lên kinh ngạc!
"Em cũng tới đúng lúc luôn, thầy có việc muốn hỏi."



"Có chuyện gì đợi đó đã, em cho thầy xem cái này trước."



"Em có cái gì để sau đi, thầy hỏi em trước."



"Thầy xem đi đã!"



"Thầy hỏi đã!"



Hai người đôi co, giống như tấu nói*, làm Lâm Kì Vĩ ở bên đầu óc ong ong!



"Cả hai người câm miệng lại cho tôi!"



Một khi người tính tình hiền lành đã nói, kẻ điên cũng phải nhường vài phần.



Hai người lập tức ngoan ngoãn câm mỏ.



"Vương Vũ Kiệt, em có vẻ rất sốt ruột, nhất định là có chuyện quan trọng. Mau nói đi."



Lâm Kì Vĩ vừa nói xong, Vương Vũ Kiệt liền hô to anh minh.



"Phó hiệu trưởng, thầy xem, đây là thứ bên Mỹ phân tích và chuyển sang…" Vương Vũ Kiệt kể nhanh chuyện tên biến thái.



"Cái gì? Có chuyện như vậy sao? Thư Dĩnh sao lại không nói cho tôi biết?" Lục Thanh Vũ kinh ngạc hỏi, "Tìm ra kẻ đó rồi sao?"



"Chính là hắn!" Vương Vũ Kiệt đưa ảnh phóng to mặt tên bắt cóc. "Tên đó chính là lái xe trường ta!"



"Cái gì! Thế thì xong đời!" Lục Thanh Vũ cùng Lâm Kì Vĩ liền hô lên kinh hãi!



"Xong đời! Cái gì xong đời?" Vương Vũ Kiệt khó hiểu hỏi.



"Thầy mấy đứa vừa lên xe hắn đi rồi!"



"Cái gì?" Vương Vũ Kiệt kêu to! "Đi rồi? Thầy vì sao lại đi?"



"Thầy cũng muốn hỏi em đó! Bây giờ mặc kệ moi chuyện, thầy mấy đứa đã lên xe kẻ bắt cóc, chúng ta lập tức đuổi theo! Xe của tôi có máy định vị vệ tinh, nhất định sẽ tìm được!"



"Được, em đi lấy xe! Tên khốn đó nếu dám làm thầy mất một sợi lông tơ, em làm thịt hắn!"



Rồi Vương Vũ Kiệt dùng xe thể thao phóng hết tốc lực, đến được chỗ máy định vị báo, liếc mắt một cái đã đến chỗ Lục Thư Dĩnh!



"Thầy!"



Quăng xe thể thao vô cùng giá trị sang một bên, cậu ta nhảy xuống, vèo vèo chạy về phía người đàn ông cậu ta yêu đến tận xương tủy…



Lục Thư Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào khuôn ngực rộng ấm áp!



Trời ạ, Kiệt… Là Kiệt của mình!



"Kiệt em… Em làm sao biết thầy ở đây?"



"Không cần hỏi, thầy sao rồi? Cái tên bắt cóc đó không làm gì thầy chứ?"



"Không, hắn còn chưa kịp động thủ thầy đã giải quyết trước rồi."



"A? Thầy làm thế nào?"



"Sương mù chống khủng bố." Lục Thư Dĩnh chỉ cái chai trên mặt đất, "Nhớ hồi trước thầy nói về phát minh này không. Cái tên ngu kia đưa thầy ra quả núi sau trường, muốn làm hại thầy, thầy làm bộ không còn sức chống cự, khiến hắn không phòng bị mà lại gần, sau đó thầy liền giải quyết hắn!"



"Thế hắn đâu?"



"Thầy trói hắn chỗ cốp xe, chuẩn bị gọi cảnh sát tới."



"Thầy lợi hại quá." Vương Vũ Kiệt cười vô cùng chân thành.



"Hắc hắc… Đâu nào, đâu nào, một chút công phu thôi mà." Được người yêu ca ngợi, Lục Thư Dĩnh cũng tự biết mình giỏi.



"Hừ, thầy dám không từ đã biệt? Tí nữa về sẽ cho thầy biết công phu của em!"



***



*Chó cắn Lã Động Tân: các bạn có thể xem điển tích này nhờ anh Google:"> nhìn chung, người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.



*Tấu nói: [xiàng·sheng] tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)