Cực Lạc Tiên Sư

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Hôm nay tiết hoá học giảng trên lớp.



Đội "Vệ sỹ chuyên nghiệp" của Vương Vũ Kiệt vồ ngay lấy cơ hội, lập tức tranh ngồi bên cạnh cậu ta.



Không đến một phút, chỗ bên cạnh Vương Vũ Kiệt đã bị cướp tiệt.



Lấy cậu ta làm trung tâm, vây quanh tứ phía toàn là nữ sinh. Tất cả nam sinh cơ hồ đều phải dồn hết ra mé ngoài.



Lục Thư Dĩnh một bước tiến vào phòng học, ánh mắt lập tức tập trung vào người yêu dấu, đương nhiên cũng nhạy bén chú ý vào cảnh tượng hơi bị khoa trương là đám nữ sinh tầng tầng lớp lớp vây quanh cậu nhóc.



Đáng ghét! Thật không muốn cho đám nữ sinh đó có cơ hội tiếp cận Kiệt yêu của mình!



Không được, mình phải nghĩ cách.



Lục Thư Dĩnh hơi trầm ngâm, trong lòng đã có chủ ý.



Cậu tỉnh bơ, bắt đầu trình chiếu những hình ảnh mang về từ Mỹ.



Khi ảnh chiếu được hai mươi phút, cậu đột nhiên đến bên cậu nhóc, khẽ nói, "Trò Vương Vũ Kiệt, có thể mời em ra phía sau được không? Thầy có việc muốn nói."



"Dạ, thầy."



Cậu nhóc ở ngoài mặt lễ phép trả lời, kỳ thật đã sớm nhìn thấu tính hay ghen của thầy, không khỏi cười thầm trong lòng.



Cậu ta theo thầy đến cuối phòng rồi mới ngồi xuống, cách xa đám học sinh bảy, tám dãy ghế.



"Thầy, xin hỏi có chuyện gì dạy bảo em ạ?"



"Này em, thầy có cái thí nghiệm còn thiếu một "dung môi" quan trọng, em có thể cho thầy không?"



"A, vậy à, không thành vấn đề, trên người em vừa vặn có rất nhiều, thầy tự lấy đi."



"Vậy, thầy không khách khí…" Lục Thư Dĩnh hai mắt ướt át, chậm rãi quỳ gối bên chân cậu nhóc, kéo khoá quần học trò.



Thứ cứng rắn thật lớn nảy bật lên, Lục Thư Dĩnh cầm lấy hung khí đêm đó đã hành mình điên cuòng, đói khát liếm mút…



"Ư… Ăn ngon quá…"



Nhìn người thầy kiêu ngạo quỳ gối dưới chân, dâm đãng mà ăn côn th*t của mình, Vương Vũ Kiệt cương thiếu chút nữa muốn nổ tung!



"Ông thầy dâm này! Thích ăn côn th*t của học trò đến thế sao?" Vương Vũ Kiệt nắm lấy đầu cậu, xấu xa hỏi.



"Ư… Thầy chỉ ăn của em… Chỉ ăn côn th*t của Kiệt… Ư… Ăn ngon…"



Cậu càng liếm càng hăng, cuối cùng còn đưa mặt vùi vào háng cậu ta, ngậm lấy tinh hoàn, cuồng nhiệt mút….



"A ư…" Vương Vũ Kiệt phải dùng hết sức mới có thể nhịn không rên lên!



"Ư… Hai viên bi này thơm quá… Thầy muốn…" Lục Thư Dĩnh không ngừng hít hà mùi vị tanh nồng của dương v*t, phát ra tiếng rên rỉ mê say…



"A… Thầy là tiểu dâm phụ!" Cậu nhóc đá bay giày, giống như trả thù mà một phát trúng đũng quần thầy, dùng sức cọ xát thứ đang cương cứng!



"Aaa… Trời ạ! Ô… Thích quá… Thích quá…" Lục Thư Dĩnh bị cậu nhóc làm cho sảng khoái vô cùng, ôm lấy đôi chân dài khêu gợi, vặn vẹo mông nức nở!



"Thầy không nên ích kỉ như vậy, chỉ lo cho mỗi mình, mau mút côn th*t của em đi!" Vương Vũ Kiệt nắm lấy tóc thầy, đem côn th*t vừa căng vừa lớn, lại gồ ghề nhét vào cái miệng nhỏ hồng hồng!



"A e… Ưm ư…"



Thích quá… Thích quá… Thích chết mất!



Cái miệng trên mặt Lục Thư Dĩnh bị côn th*t bự của cậu nhóc bịt kín, côn th*t bên dưới lại bị cái "chân hư" của cậu ta làm cho d*m thủy chảy ròng ròng…



Khoái cảm từ hai phía làm cho Lục Thư Dĩnh không còn biết thẹn nữa mà ở trong phòng đầy học sinh, không coi họ ra gì mà bắn tinh!



"A… Thầy muốn… Thầy muốn…"



Cậu khẩn cấp cởi tất cậu nhóc, lại lấy ra cái đó của mình, tại lòng bàn chân nhẵn nhụi kia mà dùng sức cọ cọ!



"A… Thích… Thích quá… Không được rồi, thầy phải bắn!"


Lục Thư Dĩnh không chỉ là cậu em họ thân thiết mà còn là bảo bối của cả gia tộc, vạn nhất cậu ta ở trường này có chuyện gì, anh ta còn mặt nào đi gặp trưởng bối trong họ.



"Em không sao…"



"Thư Dĩnh, thầy tướng số không phải nói mạng em nhất định phải gặp nạn về nước, chị em trước đây đã nghiêm khắc cấm em tới gần chỗ có nước, như thế nào lần này lại tự nhảy vào bể bơi vậy?" Lục Thanh Vũ nghĩ thế nào cũng không ra, cậu em họ thiên tài thông minh tuyệt đỉnh này của anh ta sao lại làm được chuyện ngu ngốc đến thế?



"Chậc… Cái này…" Nghĩ mình nhảy xuống nước cứu người lại thành được người cứu, Lục Thư Dĩnh không khỏi thẹn chết đi được.



"Hiệu trưởng, thầy đến thăm thầy ấy, hay đến thẩm vấn vậy?" Ngồi bên cạnh Vương Vũ Kiệt bất mãn với thái độ đó, lập tức nhảy ra bảo vệ.



Hừ, có lầm không?



Muốn dạy dỗ thầy ấy còn chưa đến lượt ông.



Bản thiếu gia đã sớm giáo huấn thầy ấy rồi.



Nghĩ đến người kia nói là nhảy xuống cứu mình, Vương Vũ Kiệt vừa cảm động vừa giận.



Rõ ràng không biết bơi lại còn nhảy xuống nước, không phải muốn chết đó chứ?



Phải ép thầy thề từ nay về sau tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta mới yên lòng.



"Vương Vũ Kiệt, thầy Lục suýt chết đuối không liên quan đến em đó chứ?" Lục Thanh Vũ ánh mắt tinh tường dòm cậu ta.



"Không có! Không liên quan đến Kiệt!" Lục Thư Dĩnh sợ anh họ trách tội cậu nhóc, vội từ trên giường ngồi dậy, lo lắng giải thích.



Kiệt?



Lục Thanh Vũ nghe xưng hô thân mật vậy lại thấy em họ có vẻ nôn nóng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.



Mình đã nói mà, đường đường một thiên tài hoá học sao lại chạy tới cái trường trung học bình thường này dạy chứ hả?



Còn chỉ rõ tên Vương Vũ Kiệt để ở cùng nữa?



Chậc, hoá ra Thư Dĩnh đã sớm có kế hoạch hén!



Nhưng mà… Em họ ít khi về nước, bọn họ làm sao quen nhau ta?



Lục Thanh Vũ trong lòng tuy có đầy nghi vấn, nhưng anh ta hiểu Thư Dĩnh chưa từng yêu, da mặt mỏng, ở trước người nó thích tốt nhất không nên truy mãi.



Được, chờ về sau có cơ hội thì sẽ nghiêm túc bức cung.



"Được, em nói không liên quan cậu ta, anh tin em." Lục Thanh Vũ gật đầu, "Chuyện này anh không truy cứu, Vương Vũ Kiệt, em phải chăm sóc thầy Lục cho tốt, biết chưa?"



"Dạ." Vương Vũ Kiệt tức giận nói.



Thầy là người của tôi, tôi đương nhiên chăm thầy ấy. Mắc gì ông ra vẻ?



Cậu ta thấy hiệu trưởng lấy tư cách người giám hộ của thầy ra oai, trong lòng tràn đầy khó chịu.



"Thầy Lục, vậy thầy chú ý giữ sức khoẻ nhé." Đứng ở sau Lục Thanh Vũ, Lâm Kì Vĩ cười tươi, "Có cái gì cần kêu trò Vương nói cho chúng tôi nhé."



"Cám ơn phó hiệu trưởng." Lục Thư Dĩnh cũng cười.



"Thư Dĩnh, em chắc chắn không cần đi bệnh viện?" Lục Thanh Vũ vẫn không yên tâm.



"Không cần, có chút thôi cần gì đi bệnh viện? Em khỏe lắm, không sao đâu. Anh đi nhanh đi." Lục Thư Dĩnh có chút không kiên nhẫn mà trừng mắt. " Mà khoan, anh họ, chuyện này anh ngàn vạn lần không được nói cho người trong nhà biết đó."



Nghĩ đến vạn nhất bị cô Ba bà Lục biết, cậu nhất định không yên ổn.



Cậu thiếu chút nữa toi mạng nhưng may không sao, không làm các bà các thím kinh hoàng nhưng nếu bị mọi người biết được mà răn đe thì cậu sẽ mệt đến mất nửa cái mạng đó.



Lục Thanh Vũ đương nhiên biết em họ sợ cái gì, vui vẻ cười ha ha, "Ha ha… Không nói cho mọi người biết, nhưng em phải nói cho anh chuyện anh muốn biết đó."



"Anh muốn biết chuyện gì?" Lục Thư Dĩnh nghi hoặc nhìn.



"Chuyện này… Về sau sẽ nói cho em." Lục Thanh Vũ cười thần bí.



Lục Thư Dĩnh nhìn anh họ cười như kẻ gian, lưng đột nhiên cảm thấy lành lạnh…