Cực Lạc Tiên Sư

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Vương Vũ Kiệt khẩn cấp thông báo cho khu vui chơi của nhà mình, yêu cầu bọn họ lập tức điều tra ảnh chụp từ camera ngày hôm đó.



Đáng tiếc vì đèn trong nhà ma mờ mịt, kẻ bắt cóc lại lẫn trong đám người, hình ảnh tương đối mờ.



"Coi như thôi đi, Kiệt, về sau thầy cẩn thận chút là được, sẽ không để… tên bắt cóc kia có thể có cơ hội nữa." Lục Thư Dĩnh nhìn cậu nhóc vì mình mà lo lắng, trong lòng rất áy náy.



"Như thế nào lại thôi được? Ngày nào còn chưa bắt được cái tên biến thái đó, em còn bất an."



Vương Vũ Kiệt nghĩ linh tinh đến lúc cậu ta không có bên cạnh, thầy đã gặp chuyện gì…



Trời ạ!



Từ trước đến nay cậu ta không sợ trời không đất, nay phải sợ hết chuyện này đến chuyện khác.



"Yên tâm, thầy, em sẽ mang ảnh qua Mỹ dùng công nghệ phân tích hình ảnh mới nhất, Rất nhanh sẽ có kết quả thôi."



"Kiệt, vất vả cho em. Chúng ta về phòng nghỉ nhé?"



"Dạ."



Lục Thư Dĩnh nắm tay cậu ta, đưa đến bên giường, đỡ cậu ta nằm xuống.



"Em mấy hôm nay ngủ không đủ giấc, gầy đi rồi." Lục Thư Dĩnh vuốt ve khuôn mặt mỏi mệt của cậu nhóc, đau lòng nói.



"Gầy không phải tốt sao?" Vương Vũ Kiệt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.



"Em béo hay gầy đều đẹp." Lục Thư Dĩnh cười dịu dàng, ngổi cạnh giường giúp cậu ta cởi tất.



"Thật? Thế nếu em thành béo phì, sẽ đè bẹp thầy mất!"



"Em thật là." Lục Thư Dĩnh đỏ mặt, "Dù thầy có nói gì em đều ở trên còn gì?"



"Ở trên? A, em hiểu rồi!" Vương Vũ Kiệt cười tà, "Thầy là muốn thử cưỡi ngựa hả?"



"Thầy… Thầy không có!" Lục Thư Dĩnh ngoài miệng tuy phủ nhận, nhưng nghĩ đến cảnh mình dâm loạn cưỡi lên người cậu ta, thân thể bất giác nóng lên.



"Còn nói không?" Vương Vũ Kiệt chỉ cần chạm một ngón tay vào người thầy, chỉ cần nhìn ánh mắt cùng động tác cơ thể liền biết ngay phản ứng. "Chỗ kia của thầy nhất định ướt đẫm rồi?"



"Không, không có đâu!"



Lục Thư Dĩnh vội đứng dậy né ánh mắt lợi hại của cậu nhóc, lại bị cậu ta kéo vào lòng, lật xuống giường…



"Kiệt, đừng làm loạn, thầy muốn đi tắm."



"Oa, là thầy muốn mời em giúp thầy tắm sao?"



"Không… Không có! Thầy không có ý đó!" Lục Thư Dĩnh đỏ mặt chối.



Nhưng trong đầu cậu cũng hiện lên cảnh bàn tay đầy xà phòng tắm của cậu ta dâm đãng lượn trên người mình…



Aaaa! Rất muốn đó!



Lục Thư Dĩnh, mày thật sa đọa quá đi!



Cậu không nhịn được mà tự mắng mình.



"Chậc, thầy không phải thường dạy học sinh không được nói dối sao?" Vương Vũ Kiệt đưa tay túm lấy đũng quần cậu, một phen nắm lấy chỗ bên dưới kia, xấu xa nói, "Rõ ràng là bẩn hết rồi, còn nói không muốn em tắm giúp?"



"Ư a… Đừng sờ! Sẽ bắn ra mất!"



"Tha hồ bắn đi, dù thầy có bẩn thế nào, học trò cũng sẽ giúp thầy tắm sạch sẽ!" Vương Vũ Kiệt cười xấu xa ôm ngay lấy thầy, đi nhanh qua phòng tắm.



"Aa…Kiệt… Tha cho thầy… Đừng đâm chỗ đó…"



"A… Ư… Ngứa chết mất…"



"Trời ạ… Trời ạ… Sướng… Sướng quá…"



"Aaa… Kiệt! Sâu chút! Van em đâm sâu thêm chút nữa!"



"Ôaaa… Cứu với… Sâu quá sâu quá!"



"Aa… Như thế đó! Dùng sức! Dùng sức đâm chết thầy đi!"



"Ôaaa… Kiệt… Thầy muốn bắn! Thầy muốn bắn!"


Giống như mình bị Kiệt làm cho cực khoái, mình cũng kêu như chết đi sống lại thế thôi…



A, Kiệt, come on! Cục cưng của thầy!



Chỉ cần tưởng tượng đến cậu nhóc, thiên tài mọi người tôn sùng lập tức lại ngây ngẩn…



Đúng lúc Vương Vũ Kiệt đến tìm thầy, nhìn thấy cảnh tượng kì dị…



Người kia chồm người ghé xem trong cửa sổ, hai mắt lấp lánh, miệng chảy nước dãi…



Kì lạ, thầy nhìn cái gì đó?



Vương Vũ Kiệt cũng nhìn trộm vào…



Mẹ ôi!



Cậu ta vừa thấy, thiếu chút nữa ngã lăn quay…



Mẹ của con ôi!



Không phải là Lôi Kình cùng Duẫn Thiên Kì sao?



Như thế nào hai địch thủ lại làm trò đó trong phòng thí nghiệm?



Còn như là chọc tiết lợn mà hú kinh thiên động địa thế nữa!



Ư, không chừng hai người họ lại ưa chơi trò cưỡng bức cho tăng hứng thú ấy chứ!



Được, Duẫn Thiên Kì, nhìn cậu lúc bình thường nói luôn miệng muốn đem đêm đầu dâng cho vợ yêu.



Không ngờ sau lưng lại phóng túng như thế?



Được, tính giả bộ hen? Cả tôi cũng bị cậu lừa!



Nhưng… Thầy làm cái gì lại ở đây nhìn lén, không vào can?



Thầy không phải bình thường không chịu yên nếu người khác tới phòng thí nghiệm riêng sao? Kì quá đi…



Quên đi, tính làm gì, đi hỏi thầy cho xong.



"Thầy!" Vương Vũ Kiệt vỗ vai người kia.



Lục Thư Dĩnh có tật giật mình, cả kinh sợ tới mức thiếu chút nữa bay mất hồn!



"Đừng sợ! Thầy, là em…" Vương Vũ Kiệt thấy thầy sợ không ít, vội ôm chặt trấn an.



"Kiệt… Em… Sao em lại tới đây?" Lục Thư Dĩnh còn chưa hoàn hồn.



"Chiều em không có tiết, muốn đưa thầy qua căn cứ bí mật ăn dưa."



"A, được, chúng ta đi mau." Lục Thư Dĩnh sợ cậu nhóc phát hiện "việc tốt" của mình, liền muốn cách ly cậu ta khỏi "hiện trường vụ án".



"Từ từ!" Vương Vũ Kiệt không dễ tha như vậy, "Thầy, bên trong thầy thấy gì không?"



"A, thấy cái gì? Thầy cái gì cũng không thấy." Lục Thư Dĩnh làm vẻ vô tội.



"Thầy rõ ràng nhìn lén Lôi Kình cùng Duẫn Thiên Kì, còn nói không?" Nhìn thầy rõ ràng đang trợn mắt nói dối, Vương Vũ Kiệt càng hoài nghi.



"A… Em nói họ?" Lục Thư Dĩnh ra vẻ hiểu ra, "Là thế này, thầy vốn giao cho hai em ấy làm chút việc, không ngờ mới ra khỏi cửa hai đứa đã ở trong phòng thí nghiệm thần thánh… Ai cha! Hai đứa này làm thầy đau lòng quá!"



"Hoá ra vậy. Được, để em thay thầy giáo huấn hai tên gian phu dâm phu này."



Mẹ ôi! Nếu em vào không phải sẽ lộ hết sao?



"Không! Không cần!" Lục Thư Dĩnh sợ tới mức kéo vội cậu nhóc, "Quên đi, Duẫn Thiên Kì là bạn thân của em, phá chuyện hay của người ta không tốt đúng không? Thầy khát quá, mau dẫn thầy đi ăn dưa."



"Thật sự cứ thế mà tha cho họ?"



"Đúng, chúng ta đi mau thôi." Lục Thư Dĩnh căng thẳng đến toát mồ hồi, kéo cậu nhóc chạy như bay.



Trong phòng thí nghiệm, "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" phát huy tác dụng liên tục…



***



*Ba ông thợ may bằng một Gia Cát Lượng (tam cá xú bì tượng, thắng quá nhất cá Gia Cát Lượng 三個臭皮匠, 勝過一個諸葛亮) – ba người kém cỏi biết làm việc tập thể còn hơn một người giỏi giang.