Cực Lạc Tiên Sư
Chương 9 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Cậu nhóc thô bạo xé toang áo sơ mi của thầy, làm cho đầu ngực nõn nà lộ ra trước ánh nắng vàng rực…
"Đừng… Đừng…"
"Thầy mới nãy không phải rất thành thật sao? Như thế nào giờ lại bắt đầu nghĩ một đằng làm một nẻo thế? Nếu thầy thật không muốn, vì sao chỗ này lại trở nên sưng như vậy?" Vương Vũ Kiệt cười hắc hắc, vươn hai ngón tay, không lưu tình mà tóm lấy núm vú.
"Aaa… Đừng mà…" Lục Thư Dĩnh cong người, không nhịn nổi mà rên rỉ…
"Thật không muốn? Thầy yêu à, em thấy thầy thích lắm rồi, bên dưới thích đến độ ướt hết cả rồi."
"Không… Thầy không có…" Lục Thư Dĩnh hốc mắt rơm rớm, cảm thấy thẹn mà không ngừng lắc đầu.
"Thầy không phải thẹn, bản tính thầy dâm đãng, em không phải hiểu quá rõ rồi sao?"
Vương Vũ Kiệt thưởng thức khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ lại tràn dục vọng, giống như muốn chứng minh lời mình nói, liền kéo tuột quần dài cậu, lấy ra thứ hấp dẫn mịn màng kia…
"Không! Sẽ bị người ta thấy mất!" Lục Thư Dĩnh kích động muốn kéo quần lên.
"Bị họ thấy không phải càng kích thích sao? Hả thầy của em?" Vương Vũ Kiệt cố ý cười gian.
Kỳ thật cậu nhóc có tính độc chiếm kinh người, chẳng để cho ai thấy cơ thể mình bao giờ, chỗ này lại là khu vực riêng cấm người ngoài vào, không có sự cho phép của cậu ta, ngay cả nhân viên cũng đừng mơ tiến vào được một bước!
Nhưng cậu ta thích nhìn người kia xấu hổ, căn bản không muốn nói cho thầy biết.
"Kiệt, van em, đừng ở đây… Chúng ta… Chúng ta về ký túc rồi làm tiếp nhé?" Lục Thư Dĩnh thiếu chút nữa khóc được luôn.
Cậu là một giáo viên rất nghiêm khắc với học trò, vạn nhất bị người thấy giữa ban ngày ban mặt, ở ngay bên ngoài thế này, quả thật sẽ gây shock cho toàn thế giới mất!
Danh dự cậu có mất cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể hại đến cậu nhóc được.
Đáng tiếc cho cậu đã phải khổ tâm, cậu ta hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, ngón tay khêu gợi bướng bỉnh đùa bỡn cái chỗ cao cao cưng cứng của cậu, làm cho Lục Thư Dĩnh đáng thương bị kích thích chịu không nổi, không ngừng lắc đầu, phát ra tiếng rên rỉ…
"A… A… Trời ạ… Trời ạ…"
"Chậc, thầy hư của em… Làm sao giờ? Dâm thuỷ ứa lên không ngừng này…"
Vương Vũ Kiệt tà ác dùng móng tay gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh, làm cho thứ nước hư hỏng đó của thầy tha hồ tre già măng mọc mà tuôn ra…
"Aa… Đừng gẩy như vậy… Thầy chịu không nổi… Trời ạ… Thầy muốn bắn! Tha cho thầy!" Khó chịu ngọ nguậy đầu, Lục Thư Dĩnh không ngừng cầu xin cậu nhóc.
"Muốn bắn á? Được, xem thầy khóc hai mắt đẫm lệ thế kia, em sẽ giúp thầy bắn thật nhanh!" Vương Vũ Kiệt giả bộ tốt bụng, ở trên cái đàn ông cương cứng đầy khí thế vuốt vài cái rất thành thạo, sau đó đột nhiên cúi người xuống đầu ngực kia dùng sức mút một cái…
"Ôaaaaaa…" Lục Thư Dĩnh một phát bắn ra ngay!
Dịch tràn trề theo lỗ nhỏ phun ào ạt…
"Ai cha, thầy thật dâm đãng nha, rõ như ban ngày thế này mà không thấy xấu hổ lại bắn tinh nha, nếu để thầy hiệu trưởng biết, không biết ổng nghĩ gì đây ta?"
"Ô… Em hư quá… Xấu xa…" Lục Thư Dĩnh xấu hổ đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Cái gì? Thầy dám mắng em hư? Được, em phải trừng phạt thầy tử tế mới được, quay người lại, nâng mông lên coi!"
Giọng cậu nhóc rõ ràng ngang ngược đến vô lý, nhưng Lục Thư Dĩnh yêu cậu ta đến tận xương tuỷ không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Nghe lời mà xoay người lại, đưa hai tay ôm cây, cậu vểnh mông lên.
"Ông thầy dâm đãng!" Vương Vũ Kiệt đột nhiên dùng sức đánh mạnh vào cái mông vểnh đó!
"Ôaa… Đau! Đau quá!" Đau đớn cực kì khiến Lục Thư Dĩnh đau khổ kêu lên, nhưng chỗ đó đang hưng phấn cũng không hề ngừng tuôn dâm dịch…
"Chậc, đúng là tuôn không ngừng ha. Cái mông dâm đãng này của thầy có phải cũng ướt đẫm rồi không?" Vương Vũ Kiệt cười tà vươn một ngón tay, đùa bỡn nụ cúc mẫn cảm của người kia.
"Aa… Trời ạ… Ngứa muốn chết! Cắm vào đi… Van em cắm vào đi!" Lục Thư Dĩnh khóc lóc vặn vẹo mông.
"Hừ, không dễ thế đâu, thầy tự banh mông ra đi, nhanh lên!"
"Được…" Lục Thư Dĩnh cố nén sự ngứa, đưa hai tay run rẩy hướng về phía sau, dùng sức tách mông mình ra…
Cậu có thể cảm giác được cái nhìn của cậu nhóc.
Cái chỗ mà đến mình cũng thấy khó coi giờ không hề che giấu mà lộ ra trước mắt cậu ta, tà nhãn mãnh liệt tạo cảm giác thật sự quá dâm loạn, Lục Thư Dĩnh lửa dục đốt người, thiếu chút nữa bị ham muốn điên cuồng nuốt sống!
Ngay lúc cậu khao khát đến muốn chết, đột nhiên cảm thấy thứ gì đó âm ấm mềm mềm liếm lên cửa huyệt!
Lục Thư Dĩnh sợ đến ngây người!
Trời ạ!
"Lợi hại thế sao. Vì sao thầy phải nghiên cứu thế?"
"Kì thật… Kiệt, có chuyện này thầy chưa nói cho em."
"Chuyện gì ạ?" Vương Vũ Kiệt trong lòng hơi giật mình.
Thầy không phải muốn nói đã có thai rồi đó chứ?
"Kiệt… Em còn nhớ vũ hội hoá trang một năm trước không?"
"Một năm trước?"
"Đúng, một năm trước thầy về nước, anh họ mời thầy đến trường tham gia vũ hội, tối hôm đó, là lần đầu ta gặp nhau…" Hồi tưởng lại lúc hai người gặp nhau, Lục Thư Dĩnh trên mặt không khỏi ửng đỏ.
"Một năm trước ta gặp nhau rồi?’ Vương Vũ Kiệt khó hiểu, "Không thể nào? Em sao lại không nhận ra thầy nhỉ?"
"Em đương nhiên không nhận ra rồi. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, thầy mặc đồ công chúa, từ trên cây rơi xuống, vừa vặn được em cứu!"
"Cái gì?" Vương Vũ Kiệt kêu to! "Công chúa đó là thầy hả?"
Cậu nhóc đương nhiên nhớ rõ ngày ấy năm trước.
Là lần đầu tiên cậu ta mang con gái đến căn cứ bí mật.
Có lúc cậu nhớ tới, còn có chút tiếc nuối khi đã không quan hệ với "nàng"
Không ngờ "công chúa" ấy chính là thầy sao?
Trời ạ, quả thật là không tưởng!
"Ừ." Lục Thư Dĩnh có chút ngượng mà cười.
"Thầy lúc ấy làm sao lại hoá trang thành nữ sinh?"
Nhìn ánh mắt hoài nghi của cậu nhóc, Lục Thư Dĩnh vội giải thích, "Em đừng hiểu lầm, thầy không hoá trang, là thầy bị kẻ khác đánh thuốc mê, lúc tỉnh lại đã thấy bị thay đồ công chúa rồi."
Lục Thư Dĩnh đem tình hình lúc đó cẩn thận kể lại cho cậu nhóc.
"Đáng ghét, đáng ghét!" Vương Vũ Kiệt phẫn nộ gầm khẽ!
Nghĩ đến lúc ấy nếu thầy không tự cứu mình, nói không chừng đã sớm bị kẻ kia giở trò, cậu ta liền giận đến muốn giết người.
"Thầy, lúc đó thầy có báo cảnh sát không?"
"Không. Thầy tưởng có người nhàn rỗi đùa dai nên không quan tâm mấy…"
"Trời ạ, thầy à, thần kinh thầy to quá đi hả?" Vương Vũ Kiệt thật không biết nói gì. "Đã lâu như vậy, cho dù có manh mối, giờ cũng khó kiểm chứng lắm."
"Thầy nghĩ… Thầy có manh mối mới."
"Cái gì mà manh mối mới?"
"Lần trước chúng ta chơi nhà ma ở công viên, kẻ bắt cóc đó lại xuất hiện."
"Cái gì?" Vương Vũ Kiệt khẩn trương nắm lấy vai cậu, "Tên biến thái đó lại xuất hiện?"
"Ừ. Ngay lúc chúng ta bị tách nhau ra."
"Sau đó? Hắn có làm gì thầy không?"
"Hắn ở sau lưng thầy một lúc, nói vài câu ghê tởm."
Cái gì?
Hắn là ai mà dám đụng vào người của Vương Vũ Kiệt hả?
"Đáng ghét! Thầy lúc ấy sao không nói cho em biết?"
"Thầy còn chưa kịp nói, đã bị em…" Nhớ tới lúc hai người trong rừng làm đến tối trời mờ đất, sau này có chết đi, Lục Thư Dĩnh thấy thật tội lỗi.
Lục Thư Dĩnh, mày thật dâm đãng mà!
Thế nào lại cùng học trò quên hết tiệt mọi thứ, còn kêu rên lớn tiếng như vậy, nếu bị ai phát hiện, có phải mày hại cậu ấy không!
Vương Vũ Kiệt nhớ tới lúc trước mình không để cho thầy có cơ hội nói, không khỏi nắm chặt tay.
"Thầy, thầy yên tâm, nhà ma có camera, em sẽ đi điều tra. Chờ em tóm được cái tên biến thái kia, nhất định sẽ thiến hắn!"