Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 14 : Loạn hết cả lên rồi

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


- Cháu trai ngoan của ta, cháu không sao chứ?



Không biết vì sao,

Đường lão thái quân thấy tâm can đau đớn, tựa hồ như có thứ gì đó rời

khỏi trái tim bà, không sao lấy lại được nữa.



Khe khẽ lắc đầu, Đường Kính Chi cố nặn ra một nụ cười:



- Nãi nãi, cháu không sao cả, chỉ là vừa rồi đứng lên hơi gấp, cho nên mới làm đầu óc váng vất, người đừng lo.



Lời này của Đường Kính Chi khiến trong phòng trở nên trầm tĩnh, không ai

biết tiếp theo phải nói gì, ai cũng nhìn ra Nhị gia giận rồi, mà Nhị gia giận ai? Mọi người đều rùng mình, không ai dám nói nửa lời, lúc này nói sai nửa câu thôi hậu quả rất nghiêm trọng, cả Thúy Nhi vốn có ý liều

mình cũng không dám nói thêm một lời.



Có điều không bao lâu bên

ngoài truyền tới tiếng gào khóc, rồi một nữ tử trung niên y phục không

chỉnh tề, tóc tai rối bù chạy vào, bà ta chẳng quan tâm trong phòng có

ai, quỳ xuống ôm lấy đùi Đường lão thái quân khóc rống lên:



- Lão thái quân, người phải làm chủ cho hài nhi của tỳ thiếp, tỳ thiếp và Tuyền Nhi không còn đường sống nữa rồi.



Đường lão thái quân tuy tức giận, nhưng vẫn khom lưng xuống đỡ nữ tử trung niên kia lên, mắng:



- Chừng đó tuổi rồi mà còn không biết quy củ, không biết đây là ngoại viện à, mất hết mặt mũi rồi.



- Lão thái quân, tỳ thiếp tới cả mạng cũng chẳng giữ nổi, còn để ý gì tới mặt mũi nữa.



Nữ tử trung niên vẫn ôm chặt lấy đùi Đường lão thái quân không chịu đứng dậy.



- Nói bậy bà gì đó, có chuyện thì đứng lên nói.



Đường lão thái quân thấy nữ tử trung niên chẳng biết cố kỵ thân phận, bày ra

cảnh xấu này thì giận lắm, nắm vai nhéo mạnh một cái.



Trung niên nữ tử kêu thảm thiết:



- Ui chao, lão thái quân cũng muốn lấy mạng mẹ con tỳ thiếp sao?



Nhéo một cái mà lấy hai cái mạng?




- Thối lắm, con tiểu tiện nhân kia, ngươi là cái thứ gì mà dám lên tiếng ở chỗ này?



Trân di nương bò dậy, hung hăng đẩy Lâm Úc Hương sang một bên.



Thấy Đường Úc Hương bị mắng chửi, bị người ta bắt nạt, Đường Kính Chi tức

thì lửa giận bùng lên, mặc dù từ sau khi tỉnh lại, y nhận ra Lâm Úc

Hương không hề thích mình, nhưng nói gì thì nói, nàng là chính thê của

mình, những ngày qua tận tình chăm sóc ngày đêm:



- To gan, con tiện

tỳ không biết quy củ, đường đường là chính thê của gia chủ, trong mắt

ngươi lại là tiểu tiện nhân, không còn coi ai ra gì nữa, người đâu, kéo

con tiện tỳ hỗn xược này ra đánh 50 gậy.



50 gậy, thế chẳng phải

bảo đánh chết luôn sao, không ai nghĩ Đường Kính Chi lại vì Lâm Úc Hương mà trừng phạt Trân di nương như thế.



Đám hạ nhân đưa mắt nhìn

nhau, rồi cúi đầu xuống, trong lòng nổi lên nghi vấn :" Chẳng lẽ Nhị gia thực sự không dung mẹ con Trân di nương nữa sao?" Nhưng Trân di nương

rất được lòng Đường lão thái quân, ai dám chứ? Đành chỉ giả ngốc vờ

không nghe thấy.



Lâm Úc Hương cũng không ngờ Đường Kính Chi vì

mình bị mắng một câu mà nổi giận lớn như thế, mặc dù nàng chẳng có thiện cảm gì với tướng công danh nghĩa này, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm

động, mấy ngày qua trong phủ đi đâu nàng cũng bị ném cho những ánh mắt

lạnh nhạt khó chịu, những tiếng rì rầm mắng mỏ ngay trước mặt lẫn sau

lưng, chịu hết mọi ủy khuất không có lấy một người tâm sự nói gì tới

chống lưng, bênh vực làm nàng không phản ứng kịp.



Nhu Nhi thấy Đường Kính Chi nổi giận quát tháo, tiếp đó ôm ngực thở dốc, vội đi tới vỗ nhẹ lên lưng y, khuyên:



- Nhị gia, người còn chưa lành bệnh, không nên tức giận.



Trân di nương nhìn chằm chằm Đường Kính Chi, bà ta là ai? Là di nương của

phụ thân Đường Kính Chi, là trưởng bối của Đường Kính Chi, quan trọng

nhất bà ta luôn ỷ vào thân phận nha hoàn thiếp thân của Đường lão thái

quân, Đường Kinh Chi dựa vào cái gì dám sai hạ nhân đánh mình?