Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 25 : Cầu y

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Không ai biết rằng cách đó không xa, có hai đôi mắt nhìn về phía đoàn người

Đường phủ, trong đó một vị hòa thượng già hướng về phía tây thi lễ, lẩm

bẩm nói:



- A di đà phật, lão mũi trâu ngươi nói đúng mất rồi, lão nạp phải niệm cho vị tri giao hảo hữu này của chúng Vãng Sinh Chú một ngày

một đêm vậy.



Vãng Sinh Chi là kinh văn giành cho người chết, cầu chúc vong hồn sớm tới tỉnh thổ cực lạc.



Bên cạnh có ông ta có người dáng thanh thanh mặc đạo bào tím buông tiếng thở dài:



- Ài, lão trọc già, bỏ đi đừng cố chấp, người đời gọi chúng ta là thần

tiên, nhưng dựa vào chút đạo hạnh nhỏ nhoi của chúng ta sao tham thấu

được thiên cơ. Chỉ biết y dạ sáng lòng trong không phải hạng tà ác là đủ rồi ...



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Tri Đông băng bó vết thương cho Lâm Úc Hương xong thì phía bên kia đám

thích khách đã bị giết sạch, mùi máu tay theo gió thổi tới, làm ba cô

nương rùng mình, Lâm Úc Hương khi đi khám bệnh cũng thấy người chết rồi, nhưng sao so được với cảnh đẫm máu trước mắt.



Tên thích khách

nào tốt số cũng có năm sáu vết chém trên người, đa phần trong chiến đấu

bị mất chân mất tay, mất đầu lòi ruột, trông hết sức ghê sợ.



Nhất là tên thủ lĩnh phóng phi đao ra bị băm thành từng mảnh vụn, không còn

phân biệt nổi phần vào vào phần nào nữa, máu thịt nội tạng thành một đấu bầy nhầy hỗn loạn, cả nam nhân nhìn thấy cũng buồn nôn, nói gì tới ba

nữ tử yếu mềm.



Chiến đấu kết thúc Hồ Định đội trưởng hộ vệ Đường

gia thấy Nhị nãi nãi bị thương, sợ toát mồ hôi lạnh, hắn là đầu lĩnh hộ

vệ, chủ tử bị thương, bất kể lý do ra sao hắn cũng sẽ phải chịu trách

nhiệm lớn nhất.



- Nhị nãi nãi, nô tài hộ vệ không chu đáo khiến người bị thương, xin Nhị nãi nãi trừng phạt!



Hồ Định cắm cương đao vào vỏ đeo bên hông, đi tới quỳ trước mặt Lâm Úc Hương thỉnh tội.



Lâm Úc Hương thấy người hắn loang lổ máu, giật mình sợ hãi:



- Ta không sao cả, vết thương nhỏ thôi, còn ngươi, ngươi có bị thương không?



Hồ Định đang lo bị Lâm Úc Hương trách mắng, không ngờ chủ tử lại còn quan
Hứa Dũng ba tuổi tập võ, là thị vị được Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng bồi dưỡng đặc biệt, năm 17 tuổi, vì võ nghệ tốt, tính cách trầm ổn, lại

thêm hiểu biết y thuật, được Trịnh Thắng phân phối tới bên trưởng tử

Trịnh Kiếm Thu, khi ấy Trịnh Kiếm Thu chưa tới 10 tuổi, thấy hắn võ nghệ cao cường, rất là kính trọng.



"Đây rốt cuộc là thứ độc gì?" Hứa

Dũng bắt mạch cho Trịnh Kiếm Thu xong, mày nhíu chặt, đám thị vệ còn lại thấy Hứa Dũng mặt âm trầm, biết chuyện chẳng lành, càng thêm sợ hãi.



Trịnh Kiếm Thu mà mất mạng ở đây, toàn bộ bọn họ sẽ phải chôn cùng.



Im lặng rất lâu, một thị vệ không nhịn được đi tới nói nhỏ:



- Hứa thống lĩnh, tiểu nhân nghe người bên kia nói chủ tử của họ là y sư, hay là mới người đó sang bắt mạch cho công tử.



Hứa Dũng trợn trừng mắt nhìn tên thị vệ, hắn tự cho rằng mình y thuật cao

cường, nhất là chuyên nghiên cứu chữa thương, bản thân hắn còn không

nhìn ra, nói gì tới một du y quê mùa.



Tên thị vệ kia quỳ sụp

xuống, hắn kết hôn chưa được hai năm, mấy ngày trước thê tử mới sinh cho hắn một đứa con tra bụ bẫm, hắn không muốn chết ở đây, Trịnh Kiếm Thu

còn là trưởng tử của Trịnh Thắng, nếu có mệnh hệ gì, gia chủ phẫn nộ,

chỉ e ngay cả gia quyến cũng chết theo:



- Hứa thống lĩnh, xin ngài cho tiểu nhân mời y sư kia qua xem, biết đâu ... biết đâu ...



Hứa Dũng lòng cũng như có lửa đốt, hắn sao không biết hậu quả nghiêm trọng, thấy tên thị vệ kia cắt nang suy nghĩ của mình thì tức giận vô cùng,

vừa mở miệng chửi, lại thấy đám thị vệ hết tên này tới trên khác tới tên khác quỳ xuống.



- Hứa thống lĩnh, nếu như ngài không còn cách nào, chẳng bằng mời vị y sư kia qua.



- Hứa thống lĩnh, còn nước còn tát, dù sao chuyện cũng không thể xấu hơn được.



- Hứa thông lĩnh, tiểu nhân không muốn chết.



Hứa Dũng thấy đám thị vệ quỳ hết xuống cầu khẩn, mặt lúc xanh lúc trắng,

giận tới run người, nhưng hắn thực sự hết cách rồi, đành nói:



- Được rồi, gọi y sư kia qua đây xem cho công tử.



- Vâng.



Tên thị vệ lên tiếng đầu tiên liền co cẳng chạy sang phía Lâm Úc Hương.