Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 26 : Kỳ ngọc
Ngày đăng: 22:51 21/04/20
Lâm Úc Hương trước đó đã nhìn ra sắc mặt thanh niên kia bất thường, giờ đối phương sang nhờ vả, định qua xem, nhưng vừa đi được một bước đã bị Tri
Đông giữ lấy tay:
- Nhị nãi nãi, người không đi được.
- Đúng
thế, Nhị nãi nãi, nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa người thân phận thế
nào, sao có thể đi xem bệnh cho người ta? Điều này không đúng quy củ.
Tri Thu cũng ngăn cản.
Thị vệ kia không nghĩ y sư bên này lại là một quý phụ hào môn, thầm cả
kinh, cho dù chủ tử của hắn thân phận cao quý, nhưng cũng không thể
cưỡng ép một quý phụ tới trị thương, song nghĩ tới vợ hiền con nhỏ, bất
chấp hết, dập đầu cầu xin:
- Phu nhân, người lòng dạ bồ tát, xin cứu công tử nhà tiểu nhân.
- Công tử nhà ngươi trúng độc phải không?
Lâm Úc Hương chần chừ không thôi, hiện nàng đã là Nhị nãi nãi của Đường
gia, không thể tùy ý xem bệnh cho người ta như trước, huống hồ đối
phương bị thương ở ngực, nếu qua đó, phải xem vết thương, đối phương là
nam nhân ...
Thực sự nàng không tiện qua đó giúp.
Nghĩ một lúc Lâm Úc Hương đem nghi hoặc trong lòng nói ra, nếu là thương đao
kiếm thôi, nàng cho ít kim sang dược là được, nhưng nếu đối phương trúng độc thật, thì nàng phải qua một chuyến.
Bỏ đi thân phận của đối phương chưa nói, đó là một mạng sống, lương tâm một người học nghề y không cho nàng bỏ mặc.
- Bẩm phu nhân, công tử nhà tiểu nhân đúng là bị trúng độc.
Thị vệ kia kinh ngạc, phải biết hai bên cách nhau khá xa, xung quanh lại
nhốn nháo, quý phụ này không thể nghe thấy bọn họ nói gì, làm sao biết
công tử nhà mình trúng độc?
Chẳng lẽ vị phu nhân này thực sự là cao thủ trong nghề?
- Dẫn đường.
Mạng người lớn hơn tất cả, Lâm Úc Hương dứt khoát nói, Tri Đông Tri Thu còn muốn can ngăn nhưng nang gạt đi.
Lâm Úc Hương khẽ xua tay, nàng không muốn trì hoãn thời gian của người
bệnh, Tri Đông và Tri Thu đi tới định đỡ nàng dậy, nhưng đúng lúc đó Lâm Úc Hương "í" một tiếng rất ngạc nhiên, bảo thị vệ đang băng bó:
- Đợi đã, ngươi đưa miếng ngọc bội màu vàng nhạt kia cho ta xem.
Thị vệ kia thộn mặt đưa một miếng ngọc trong tay cho Lâm Úc Hương, miếng
ngọc này vốn đeo trên ngực Trịnh Kiếm Thu, vừa rơi xuống.
Lâm Úc
Hương đặt miếng ngọc ấm ấm trong lòng bàn tay, quan sát kỹ màu sắc và
hoa văn của nó, mắt ánh lên hoan hỉ :" Màu vàng nhạt, bề ngoài trơn mịn, chất ngọc đều, có kết cấu hoa văn đồng tâm, hoa văn rõ ràng, chẳng lẽ
là một trong số những kỳ ngọc mà y thư có ghi chép, thứ ngọc được hình
thành trong người loài rồng huyền thoại sống trên rặng núi quanh năm phủ kín bụi mù trên bán đảo Hỏa Long?"
- Mau, đặt miếng ngọc này lên vết thương của công tử nhà ngươi đi.
Lâm Úc Hương trả lại miệng ngọc rồi giục:
Thị vệ kia nghe theo, Hứa Dũng chắp tay hỏi:
- Xin hỏi phu nhân có cách cứu công tử nhà ta rồi sao?
- Ta không dám khẳng định, các ngươi đợi một lúc xem kết quả thế nào.
Trước đó Lâm Úc Hương đã thể hiện tài nghệ, không ai hoài nghi năng lực của
nàng nữa, nên cả đám thị vệ châu đầu lại nhìn miếng ngọc chờ đợi.
Thực ra Lâm Úc Hương lần đầu tiên thấy thứ ngọc hiếm có này, nó có thể hấp
thụ độc tố, trước đó nàng chỉ được đọc trong đống sách y thuật hỗn tạp
do Đường tú tài mang về cho nàng, lại còn liên quan tới sự tích về loài
rồng, nghe có vẻ rất hoang đường, nên không nắm chắc lắm.
Thời
gian lặng lẽ trôi đi, miếng ngọc dần chuyển sang màu vàng đậm, Lâm Úc
Hương bảo thị vệ lật miếng ngọc lại, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười vui
mừng, đây đúng là kỳ ngọc rồi.
Nghe Lâm Úc Hương giới thiệu về
thứ ngọc hiếm thấy trên đời này, đám thị vệ nhìn nhau vui sướng, thế là
công tử được cứu rồi, bọn chúng vừa mới đi một vòng quanh Quỷ môn quan
trở về.