Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 30 : Xử lý hậu họa

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Tới khi bóng hình yêu kiều của Lâm Úc Hương hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn,

Đường Kính Chi mới đi tới ghế ngồi xuống, phất tay đuổi hết nha hoàn hầu hạ trong phòng ra đã rồi mới nói:



- Nãi nãi, theo cháu thấy, lần này Úc Hương mắc lỗi nhỏ, nhưng lại lập công lớn cho Đường phủ.



- Ừ.



Trong phòng chỉ còn hai bà cháu, Đường lão thái quân không chơi tâm kế nữa,

bà không để ý Đường Kính Chi giải cứu cho hai tiểu nha đầu, ngược lại

còn thấy cháu trai sử dụng phương pháp nâng cao đánh khẽ không tệ, vừa

giữ thể diện cho chủ tử lại giáo huấn được hạ nhân, mỉm cười nói:



-

Vị đạo trưởng đó nói quả nhiên không sai, có Úc Hương ở bên, nhất định

bảo hộ cho cháu sống lâu trăm tuổi, Đường gia đời đời phồn thịnh.



Đường Kính Chi lúc này chẳng quan tâm tới Phật hay Đạo, chỉ nói:



- Nãi nãi, cháu có việc lớn muốn báo với người.



- Ồ, chuyện gì thế?



- Căn cứ vào bẩm báo của hạ nhân, phương bắc rất có khả năng bùng phát nạn châu chấu quy mô lớn.



Đường lão thái quân mừng rỡ, tất nhiên biết tai họa này là chuyện tốt lành với Đường phủ:



- Hay, hay, Lăng Nhi, nếu tin tức đáng tin, chúng ta phải lập tức hành động.



- Nãi nãi, cháu đã bảo hạ nhân đi làm rồi.



Đường Kính Chi thấy Đường lão thái quân mừng ra mặt, sao chẳng hiểu tâm tư

của bà, nhưng với hoàn cảnh Đường phủ hiện nay, xử lý không khéo có khả

năng rơi vào thế vạn kiếp bất phục, nên định nhắc nhở một chút:



- Nãi nãi muốn trữ lương phát tài?



- Đâu chỉ phát tài, phải là đại phát tài mới đúng.



Đường lão thái quân nói xong mới chú ý thấy cháu trai nhíu mày, tựa hồ còn có lời muốn nói:



- Kính Chi, ý cháu ra sao?



- Nãi nãi, cháu đang nghĩ, nay Đường gia không còn chỗ dựa trong triều,

nếu sau khi nạn châu chấu bùng phát, đám Điền Cơ nghe thấy Đường phủ

tích trữ lương thực sẽ làm sao?




Đường Kính Chi đưa tay đỡ hờ, đi thẳng vào vấn đề:



- Ta được nghe hạ nhân báo, hai người các ngươi bị Tam gia cướp về?



Hai nữ tử đều biến sắc, quỳ sụp xuống lần nữa, lắc đầu quầy quậy:



- Không phải, tỳ thiếp tự nguyện.



- Đứng dậy đi, các ngươi không cần phải sợ, ta nói thực cho các ngươi

biết, hôm nay ta tìm các ngươi tới là muốn hỏi, các ngươi có thực lòng

muốn ở bên Tam gia không?



Đường Kính Chi ôn hòa hỏi:



- Có ạ, tỳ thiếp thực lòng.



Lệ di nương dập đầu nói, Yến di nương cũng phụ họa theo.



- Thật sao? Lệ di nương, nếu như ta nói không sai, trong nhà ngươi còn có đứa con hai tuổi, khi ngươi rời nhà, con ngươi còn chưa dứt sữa, ngươi

đi gần một năm, không nhớ nó sao?



Đường Kính Chi nói xong, thong thả cầm chén trà lên nhấp một ngụm.



Lệ di nương cứng người, không đáp lại.



- Yến di nương, ngươi rời nhà gần nửa năm, chẳng lẽ không nhớ Lý Nhị lớn

lên với ngươi từ nhỏ chút nào sao? Ta nghe nói tới giờ hắn vẫn nhớ ngươi không thôi.



Đường Kính Chi cố áp lửa giận xuống, tất cả do tên ác ôn Đường Lễ Chi làm ra.



Yến di nương vành mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.



- Chuyện hai ngươi trải qua ta biết rất rõ, hôm nay gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi, các ngươi có muốn về nhà không? Nếu muốn, các ngươi đồng ý với ta vài việc, ta sẽ để cho các ngươi đi, đương nhiên, nếu các ngươi

không muốn ta cũng không làm khó, có điều sau này Tam gia cũng không dễ

sống đâu, các ngươi phải chuẩn bị tinh thần.



Hai nữ tử trầm tư,

bọn họ đều là người có gia thất đính ước, không may trên đường gặp phải

Đường Lễ Chi, bị hắn nhìn trúng, sai người bắt cóc về phủ, các nàng vốn

không chịu, nhưng Đường gia tiền nhiều thế lớn, Đường Lễ Chi lại lấy

tính mạng người thân ra uy hiếp, các nàng phải nuốt lệ ở lại, giờ vị gia chủ này lại nói sau này cuộc sống của Đường Lễ Chi không dễ dàng là có ý gì?



Chẳng lẽ vị gia chủ này muốn ra tay với đệ đệ?