Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 31 : Lỗi lầm không thể tha thứ

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Chuyện Đường Kính Chi và Đường Lễ Chi bất hòa thì các nàng đã nghe hạ nhân lén bàn tán với nhau, nhất là gần đây Đường Lễ Chi bị giam lỏng trong viện

tử không cho ra ngoài, phù hợp với dấu hiệu thất thế.



Hai nàng đang trầm tư suy nghĩ thì Đường Kính Chi tiếp tục ôn hòa nói:



- Nếu các ngươi không muốn ở Đường phủ, tối nay ta sẽ cho các ngươi đi.



Lệ di nương rất nhớ con, không muốn bỏ lỡ có hội này, trong lúc nóng lòng, cũng không nghĩ liệu có điều gian trá trong đó không, hỏi vội:



- Nhị gia cho chúng tôi đi thật sao?



Yến di nương cũng ngẩng đầu lên chờ đợi.



- Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lời, có điều các ngươi muốn đi thì phải đồng y với ta hai chuyện đã.



Vẻ mặt Đường Kính Chi trở nên nghiêm túc:



- Thứ nhất, các ngươi rời khỏi Đường phủ rồi ta sẽ cho mỗi người 200

lượng bạc, cả nhà các ngươi phải rời khỏi chỗ ở ngay trong đêm.



Lệ di nương và Yến di nương nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, với bách tính

cùng khổ như các nàng mà nói, cả nhà một tháng chi tiêu chưa tới 200

đồng, 200 lượng bạc đủ chi tiêu mấy chục năm rồi, hơn nữa bọn họ là điền nông của địa chủ, chỉ có gian nhà nát, muốn bỏ là bỏ được, nhất là hai

nàng bị bắt đi, nói thế nào cũng khó tránh khỏi điều tiếng, không chuyển đi cũng khó sống.



- Thứ hai, sau khi rời Lạc thành rồi, cả đời này không được phép trở về.



Điều này Đường Kính Chi không nói, hai nàng cũng không định về nữa, chẳng

may lại gặp phải Đường Lễ Chi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, tranh đấu

trong đại trạch viện các nàng sao biết được, ai lên ai xuống khó nói rõ.



Đường Kính Chi thấy cả hai nàng đồng ý mới thầm thở phào, nói thực, y sợ hai

nữ tử này tham hư vinh phú quý không muốn đi nữa, hiện tình cảnh Đường

gia như thế, y phải tính toán làm sao để kẻ thù không nắm được thóp của

Đường gia, dù sao người ta là quan, họ là dân, đấu tranh với nhau, dân

chỉ có chịu thiệt, cho nên tốt nhất không để đối phương có cớ.


- Úc Hương, ngươi theo lão thân vào phòng trong nói chuyện, từ khi ngươi

gả vào Đường phủ tới nay, chúng ta còn chưa tâm sự với nhau lần nào.



Đường Kính Chi chẳng hiểu Đường lão thái quân giữ Lâm Úc Hương lại làm gì,

nhưng thấy bà sắc mặt ôn hòa, còn cười hiền từ, liên tin là thật, cho

rằng bà chỉ muốn trò chuyện với Lâm Úc Hương, quan hệ thêm gần gũi, vì

thế thi lễ, một mình về phòng.



Lúc này trời đã tối, không tiện

gọi Thị Mặc vào nội viện hỏi chuyện nữa, Đường Kính Chi tính đợi sáng

sớm ngày mai mới hỏi tới chuyện đưa hai nữ tử kia về nhà.



Lâm Úc

Hương càng hiểu con người Đường lão thái quân hơn Đường Kính Chi, cho

nên không bị nụ cười của bà làm mê hoặc, sau khi vâng lời, tim liền treo ngược lên, rời nhà ăn, cẩn thận đi theo đằng sau Đường lão thái quân,

đi ở hành lang, nàng thăm dò mấy lần đều không ăn thua, khiến nội tâm

càng thêm bất an.



Tới bắc viện nơi Đường lão thái quân ở, sớm có

nha hoàn và bà tử đứng ở cửa nghênh đón, thỉnh an hai người, vì Lâm Úc

Hương lần đầu tới đây, cho nên đám hạ nhân đều ngầm suy đoán, phải chăng Nhị nãi nãi sắp bay cao rồi? Nếu không sao lão thái quân lại gọi tới

trò chuyện.



Nghĩ tới đó đám nha hoàn bà tử đều đều cười lấy lòng, thái độ với Lâm Úc Hương càng thêm cung kính..



Đi vào trong phòng, Đường lão thái quân đuổi hết đám nha hoàn đợi ở bên

hầu hạ ra ngoài, tới nay cả Hàm Hương luôn được bà sủng ái cũng rất biết ý chủ động lui ra, Lâm Úc Hương chỉ dám đặt nửa mông lên ghế, tim đập

loạn xạ, không đoán ra Đường lão thái quân gọi nàng tới đây rốt cuộc có

dụng ý gì?



Chuyện sáng nay chẳng phải đã qua rồi sao?



Chẳng lẽ lão thái quân thấy phạt còn quá nhẹ, muốn mình quỳ thêm?



Lúc này Lâm Úc Hương quên mất nàng còn làm một việc mà Đường lão thái quân không thể tha thứ.