Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 4 : Có kẻ nhòm ngó Đường gia

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Lâm Úc Hương lúc này nơm nớp đứng một bên, tim đập thình thịch không

ngớt, nàng không hiểu nổi vì sao người này lại nói chuyện cơ mật như thế trước mặt mình. Có điều nàng tư duy nhạy bén, con mắt khá chuẩn, dù

trong lòng khẩn trương không thôi, lại mới chỉ ở Đường phủ được hơn 3

ngày, nhưng có thể hiểu được Chấn Uy tiêu cục vì sao dám lớn gan như

vậy.



Một đệ đệ phong lưu hoàn khố, hai tên đệ đệ khác nhát gan

không làm nên chuyện gì, còn đứa đệ đệ nhỏ nhất năm nay chưa tới mười

tuổi, Đường phủ nếu không có Đường Kính Chi là trụ cột, coi như xong

rồi.



Tới khi đó, cả gia nghiệp lớn của Đường phủ trong mắt bọn

chúng chỉ e chẳng khắc gì miếng bánh ngon không chủ, sao chẳng há miệng

ngoạm lấy, đem so ra thì vứt cả Chấn Uy tiêu cục đi cũng là cái gì.



Đường lão thái quân nói dứt lời, không khí trong phòng trở nên nặng nề, mặc

dù ai cũng hiểu chuyện là thế nào, nhưng nếu muốn lật nhào đối thủ, thu

lại lợi ích của mình thì khó càng thêm khó, vì chủ của Chấn Uy tiêu cục

là em vợ của tri châu.



Vương triều Đại Càn lập quốc hơn 300 năm,

có 18 châu, Lạc Thành thuộc Lưu Châu, Lưu châu khí hậu ôn hòa là nơi

trồng chè nổi tiếng, diện tích nhỏ hơn châu khác, tổng cộng có chín toàn thành, ba mươi huyện nha.



Hồi lâu sau, Đường lão thái quân thở dài:



- Bỏ đi, chút lỗ nhỏ này Đường gia ta vẫn chịu được, chuyện coi như tới đây là hết đi.



Bà nói thế chủ yếu vì không muốn cháu trai quá bận tâm, khiến cho sức khỏe lại xấu đi.



Đường Kính Chi không nói gì cả, dù biết đối phương sẽ không chịu dừng tay khi chưa đạt được mục đích cuối cùng, nhưng những chuyện này y chỉ biết qua ký ức kia mà thôi, không tận mắt nhìn thấy, y lại chưa hoàn toàn hòa

nhập vào thân phận mới, cho nên đành thế đã.



Đường lão thái quân

dẫu sao cũng có tuổi rồi, chủ yếu lo chuyện trong phủ, tính cảnh giác
đường gia tộc, có quyền lực quản lý hậu viện, nói cách khác, hiện trong

Đường phủ, trừ Đường lão thái quân và Đường Kính Chi ra, nàng có địa vị

cao nhất, ít nhất về lý thuyết là thế.



Đương nhiên, chính thê có

nắm quyền thực sự được hay không phải xem có được tướng công sủng ái hay không, nếu không cuối cùng chỉ có cái danh phận vô nghĩa, ai cũng dám

leo lên đầu, như Lâm Úc Hương ba ngày qua.



Đường lão thái quân đích thân đỡ Lâm Úc Hương dậy, giọng hòa nhã:



- Úc Hương, sức khỏe Nhị gia không tốt, sau này ngươi phải chăm sóc nó chu đáo đấy.



Lâm Úc Hương len lén lấy khóe mắt liếc nhìn Đường lão thái quân, thấy bà

mặt mày tươi cười, ấm áp như gió xuân tháng ba, tim mới đập bình thường

lại một chút, nghĩ một lúc nói:



- Bẩm lão thái quân, tôn tức từ nhỏ học y, tự nhận y thuật tinh thông, muốn trị bệnh cho ...



Hai chữ "tướng công" khiến nàng tới giờ vẫn không sao nói ra một cách tự

nhiên được, càng nghĩ càng tủi hờn ấm ức, bi thương, phẫn nộ, lần lượt

dâng lên trong lòng, nàng đâu có muốn lấy Đường Kính Chi, nàng bị bắt về đây đã đành, ngay đêm tân hôn lại xảy ra biến cố kia, áo cưới chưa kịp

cởi đã ngày đêm không nghỉ chiếu cố cho y, đã thế còn bị trút lên đầu

bao nhiêu tội danh không gánh chịu nổi, hít sâu một hơi nói tiếp:



- Chữa bệnh cho tướng công ... không phải khó khăn, nhưng ...



(*) Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa

chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ,

ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi

phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng

cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một

con người. Theo phong tục cũ, khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái

phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát

tự”