Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 43 : Có kẻ xâm nhập

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


- Hàm Hương cô nương, xin hỏi lão thái quân còn căn dặn gì nữa không?



Từ Phúc đứng dậy thi lễ hỏi Hàm Hương:



Hàm Hương đáp lễ, giọng nhẹ nhàng:



- Nô tỳ chỉ là một nha hoàn, không dám nhận đại lễ của Đại quản gia,

trước khi tới đây lão thái quân còn dặn, tạm thời nhốt vào phòng chứa

củi, đợi xử lý sau.



Nụ cười của Lý Trung còn chưa kịp nở ra đã

cứng lại trên mặt, hắn không hiểu Đường lão thái quân làm như vậy là có ý gì, nếu muốn bao che cho hắn, thì nên trực tiếp thả hắn ra hoặc gọi hắn tới hỏi mới đúng.



Nếu không muốn bao che cho hắn thì sao lại làm mất mặt Nhị gia.



Những hạ nhân khác nghe câu này thì khẽ thở phào, chuyện chưa tới mức tuyệt vọng.



Đường Kính Chi bị đủ mọi ánh mắt của hạ nhân nhìn vào trong lòng rất bực bội, rõ ràng sắp có kết quả, lão thái quân lại chen ngang, kẻ độc ác thế này sao có thể bỏ qua. Nhưng dù thế nào lời của lão thái quân vẫn phải

nghe, cho nên Đường Kính Chi phất tay, y bảo mọi người lui ra.



Từ Phúc là người cuối cùng đứng dậy cáo từ, để lại một câu đầy thâm ý:



- Nhị gia, trong lòng lão thái quân, người quan trọng hơn bất kỳ điều gì.



Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đường Kính Chi thấy Uyển Nhi mày nhăn lại đang lo lắng cho mình, bật cười:



- Uyển Nhi, nàng đừng lo, tên quản sự này ta không tha đâu.



- Nhị gia...



Uyển Nhi vốn định khuyên y, nhưng Đường Kính Chi không cho nàng cơ hội, y là gia chủ, nếu ngay cả một tên hạ nhân cũng đấu không nổi, nó thành trò

cười lớn, hơn nữa chuyện hôm nay không phải hoàn toàn vô ích, lần sau

gặp kẻ gian xảo cứng đầu như Lý Trung, y đã có cách đối phó, coi như

được một bài học kinh nghiệm.



- Uyển Nhi, nàng yên tâm, ta và lão thái quân sẽ không vì chuyện nhỏ này mà mâu thuẫn với nhau đâu. Từ quản gia vừa nói rồi còn gì, trong lòng lão thái quân, ta là quan trọng

nhất. Được rồi, ta còn có chuyện, đi trước đây.



Đường Kinh Chi vừa

nói vừa đứng dậy, Uyển Nhi tiễn ra ngoài, đi tới sân, vô tình nhìn thấy

một cành cây chìa ra ngoài tường, ôn nhu nói:


Cho dù có thế thì vì sao lại đặt đúng ở dưới giường của y?



Nghi vấn trong chuyện này còn rất nhiều, Đường Kính Chi chỉ dặn:



- Ừ, chuyện này không gấp, ngươi từ từ mà tra, nếu chỉ là trùng hợp, tới khi đó chúng ta kiếm lý do chuyển nó đi là được.



Thứ hại người là đá Đại Lý, như vậy Lâm Úc Hương ngủ trên đó trong thời gian ngắn cũng không sao, cho nên y không cần vội.



- Vâng, nô tài hiểu.



Đường Kính Chi nhìn vị trí mặt trời, thấy thời gian còn sớm, nói:



- Đi, ngươi theo ta tới thăm Ngọc di nương đã.



Từ chuyện ở chỗ Ngọc Nhi, Đường Kính Chi đã hiểu không có y chống lưng,

cuộc sống của những di nương của y e là không dễ dàng gì, cho nên bất kể thế nào y cũng phải tới thăm một lượt.



Hai người một trước một

sau tới viện tử của Ngọc di nương, tiểu viện này cũng có năm sáu gian

phòng, kích cỡ vẫn thế có điều so với tiểu viện của Uyển Nhi thì thua

kém hơn nhiều.



Đứng ngoài nhìn vào, thấy bậc đá trước cửa phòng

đầy bụi bặm, chẳng biết bao lâu không có người quét dọn, hai bên đường

lát đá cũng trồng mấy cái cây, nhưng mà cành lá mọc tự nhiên chẳng có

quy luật nào, cùng với cỏ vàng khô héo phía dưới, làm nơi này mang một

vẻ hoang vu thê lương, nếu chẳng phải đây là hậu viện Đường gia, Đường

Kính Chi còn nghĩ nơi này đã mấy chục năm không có người ở.



Thị Mặc ngó nghiêng một vòng, mày nhíu lại, gãi đầu gãi tai, chẳng lẽ là nhầm chỗ?



Như để chứng minh suy nghĩ của Thị Mặc đã nhầm, đúng lúc này đột nhiên có

tiếng cót ket, một tiểu nha đầu mở cửa phòng, từ sương phòng giữa đi ra

ra.



Tiểu nha đầu này chừng mười hai tuổi, không ngờ trong sân có người, hơn nữa lại là hai nam nhân, hốt hoảng quát:



- Các ngươi là ai, sao dám xông vào tiểu viện của di nương nhà ta? Các tỷ muội đâu có kẻ xâm nhập địa bàn của chúng ta.