Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 44 : Ngọc Nhi thần bí

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


- To gan.



Thị Mặc nghiêm mặt lại quát trả, nó thấy tiểu nha đầu này quá thiếu quy củ, không ngờ dám phóng túng trước mặt chủ tử, định giáo huấn vài câu, thì

cửa lại mở ra, tiếp đó ba tiểu nha đầu cùng tuổi xuất hiện.



Đường Kính Chi trố mắt, thì ra ba tiểu nha đầu này chẳng những mặt mày cảnh

giác như sắp xung trận, còn cầm trong tay gây gộc chổi quét nhà, tỏ rõ

thái độ sẵn sàng đánh nhau.



Mẹ ơi, đây là hậu viện Đường gia hay

là đồng cỏ Châu Phi, có cần cảnh giác vũ trang như thế không? Còn hô địa bàn gì chứ, xã hội đen tranh bá à ?



Đường Kính Chi đột nhiên có

chút tò mò về nàng Ngọc Nhi này, nữ nhân như thế nào mới có thể dạy dỗ

được nha hoàn phía dưới hung hãn như thế? Xua tay ý bảo Thị Mặc đừng

nhiều lời, nếu không mấy nha đầu này nổi giận xông vào đánh cho thì tha

hồ mà vui, Đường Kính Chi đi tới một bước, ôn hòa nói:



- Ngọc di nương có trong phòng không, quay về bảo với nàng, Nhị gia tới thăm.



Nha đầu đi ra đầu tiên mặt lộ vẻ hiếu kỳ, bắt đầu ngó nghiêng qua lại giữa Đường Kính Chi và Thị Mặc.



Hô hấp ngừng lại, Đường Kính Chi hơi đỏ mặt, y tất nhiên nhìn ra tiểu nha đầu đó đang đánh tìm kiếm Nhị gia mà y nói là ai?



Chẳng lẽ trông mình không giống chủ tử sao?



- Khụ, đừng tìm nữa, ta là Đường Kính Chi, mau đi vào thông báo đi.



Đường Kính Chi quay mặt đi che dấu xấu hổ:



Thị Mặc đang bừng bừng lửa giận thấy cảnh này che miệng cười trộm, tới khi

bị Đường Kính Chi trừng mắt uy hiếp mới cố cắn răng nhịn cười, mặt hết

sức cổ quái.



Trong nội viện nhà mình bị tiểu nha hoàn ngó lơ, Nhị gia hôm nay mất mặt lớn.



Tiểu nha đầu kia nghe nam nhân trước mặt giới thiệu y chính là gia chủ Đường gia, Đường Kính Chi thì kinh hãi đưa cả hai tay lên bịt miệng, chết

đứng luôn tại chỗ.



Ba tiểu nha hoàn đứng sau cũng chấn động không kém gì, biến thành thành ba khúc gỗ, chổi gậy vẫn giơ lên cao, không

biết phải làm thế nào.
Đường Kính Chi đỏ mặt, tránh xấu hổ, không đợi Ngọc Nhi trả lời, đã đi trước vào chính phòng.



Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Đường Kính Chi, trong lòng nổi lên sự cảnh giác, nhưng nàng chẳng sợ, vì trong mắt nàng Đường Kính Chi chỉ là tên thư sinh chói gà không chặt, nàng mà không đồng ý, y chẳng đụng

chạm được vào nàng.



Mọi người lục tục vào phòng, Thị Mặc tự cho

mình thông minh, lừa hết đám tiểu nha hoàn đi, tạo không khí u nhã thanh tĩnh cho chủ tử, có điều trong phòng lúc này chỉ có gượng gạo băng giá, làm Đường Kính Chi ngồi trên ghế chẳng thoải mái chút nào.



Bất

giác nhớ lại Uyển Nhi, trong lòng bối rối, đều là nữ nhân, đều làm từ

nước, sao Uyển Nhi như dòng suối ấm áp, còn nàng Ngọc Nhi này lại như hồ băng ngàn năm, nhưng ai bảo lần đầu tiên gặp nhau đã để lại cho nàng ấn tượng xấu như thế.



Cố chống đỡ ánh mắt như mũi kiếm sắc lạnh thi thoảng bắn qua của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi gắng gượng hỏi:



- Ngọc Nhi, vì sao nha hoàn trong tiểu viện của nàng thấy ta lại trở nên khẩn trương như thế?



Nếu chẳng phải trong lòng lo lắng Ngọc Nhi cũng bị hạ nhân chèn ép như Uyển Nhi, Đường Kính Chi thực sự chỉ muốn quay người bỏ chạy cho nhanh.



Ngọc Nhi nhíu mày, nàng không quen cách xưng hô như thế, nhưng nói thế nào

thì nói, hiện giờ nàng là tiểu thiếp của người ta, không có quyền cự

tuyệt, nghe Đường Kính Chi hỏi tới chuyện này, không ngờ khóe miệng

nhếch lên nụ cười châm chọc:



- Trước kia tỳ thiếp nghe nói Đường gia

là hào môn thế tộc, cực kỳ xem trọng quy củ, không ngờ tiến môn rồi mới

biết, thì ra một quản sự của Đường gia cũng có địa vị cao hơn tỳ thiếp

ba phần.



Lời của cô nàng này sao nghe có gai bên trong thế nhỉ,

nhưng vì Ngọc Nhi đeo khăn che mặt, nên Đường Kính Chi không nhìn thấy

nụ cười nhạo của nàng, nghiêm túc hỏi:



- Quản sự nào lại có địa vị cao hơn nàng?



Hỏi thì hỏi thế, nhưng Đường Kính Chi đoán ra chuyện này tám phần có liên quan tới Lý Trung rồi.



- Tên nào à? Nhị gia, không phải một hai tên thôi đâu ... Toàn bộ những tên tỳ thiếp biết đều như thế.



Ngọc Nhi căn bản không coi gia chủ vào trong mắt, chẳng đợi y mời, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.