Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 45 : Nữ nhân mạnh mẽ

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Đường Kính Chi không để ý chuyện nhỏ nhặt này, tiếp tục truy hỏi:



- Không phải chỉ một? Có những ai, nàng nói hết ra cho ta nghe.



- Sao nào, Nhị gia định ra mặt cho tỳ thiếp à?



Ngọc Nhi cười lạnh:



Lại lần nữa nghe Ngọc Nhi buông lời gây hấn, cho dù Đường Kính Chi có tốt

tính đến đâu, lúc này trong lòng ít nhiều có chút không vui, chỉ muốn

hỏi xong cho sớm rồi rời khỏi đây:



- Đúng thế, có kẻ nào, nàng cứ nói ta nghe.



- Hừm, không cần, nếu hi vọng vào Nhị gia giúp, tỳ thiếp e rằng không chết thì hiện giờ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.



Lời này nghe cứ như kim đâm vào tai, có điều nghe Ngọc Nhi nói cứng rắn như vậy, Đường Kính Chi lại chẳng giận mà chuyển sang tò mò:



- Hả, nàng nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ có người chống lưng cho nàng.



Ngọc Nhi cố tình ngọt nhạt:



- Đúng vậy, Nhị gia vừa rồi chẳng phải đã thấy đấy sao? Không chỉ một mà bốn cơ.



Đường Kính Chi đầu tiên ngớ ra, lập tức vỡ lẽ, chẳng trách mấy tiểu nha đầu

kia thấy người vào lại cầm gậy cầm chổi hùng hổ như thế, ra là vậy, nàng Ngọc Nhi này mạnh mẽ hơn Uyển Nhi nhiều.



Nghĩ tới đó, toàn bộ khó chịu biến mất sạch, chỉ còn lại hiếu kỳ mạnh mẽ, Đường Kính Chi hỏi ngay:



- Bình thường bọn chúng chống lưng cho nàng ra sao?



Ngọc Nhi mắt nheo lại, chiếu ra hàn quang lành lạnh, kẻ dám khi dễ nàng, chưa bao giờ có kết quả tốt lành:



- Đánh thôi, Nhị gia, không dấu gì người, từ khi tỳ thiếp vào Đường phủ, đánh không ít quản sự rồi.



Đường Kính Chi bật cười, nàng Ngọc Nhi đúng là dám ra tay thật, có điều nàng

đánh đám người xảo quyệt đó, bọn chúng tuyệt đối không chịu để yên.



- Đánh xong rồi thì sao? Đám quản sự đó không báo thù à?



- Đương nhiên là báo thù, có điều tỳ thiếp không sợ, dám tới báo thù, tỳ thiếp dám đánh tiếp.



Ngọc Nhi lấy tay mân mê lọn tóc rủ xuống trước trán:
- Úc Hương nấu ăn thật giỏi, cùng là một món nếu do đầu bếp trong phủ làm thì kém hơn nhiều



- Lão thái quân, món ăn này gọi là mộc nhĩ đường phèn, trước khi làm,

phải ngâm mộc nhĩ trắng trong nước ấm, đợi mộc nhĩ nở hết, bỏ tai đi,

rửa sạch cho vào bát, dùng lồng hấp qua, sau đó đặt nồi lên bếp, lửa

phải nhỏ, rồi cho đường phèn, đợi đường phèn tan rồi bỏ thêm mứt anh

đào, lúc này lại cần lửa thật lớn, đợi sôi lên đổ vào bát mộc nhĩ là

xong ...



Lâm ÚC Hương khẽ mỉm cười đúng mực, giới thiệu:



- Kỳ thực món dược thiện này tôn tức chuyên môn làm cho người, tác dụng bổ khí

hòa huyết, cường tâm tráng chí, bổ não đề thân, kéo dài tuổi thọ.



- Úc Hương đúng là có lòng hiếu thảo, trí nhớ cũng tốt, ngươi nói một hồi, làm bà lão này váng hết cả đầu.



Đường lão thái quân nắm lấy bàn tay Lâm ÚC Hương, thâm mật vỗ nhẹ.



Lâm Úc Hương ngoan ngoãn khiêm nhường:



- Đâu có, lão thái quân mới giỏi, quản lý cả Đường phủ đâu ra đấy, trong lòng tôn tức rất kham phục.



- Đúng thế ạ, nãi nãi là giỏi nhất.



- Nãi nãi tài nhất.



... ...



Trong phòng ăn còn có bốn huynh đệ Đường Kính Chi, nghe vậy lên tiếng phụ họa.



Đường Chu Thị là chính thê của Đường Hiếu Chi, cho nên cũng có tư cách ngồi ở đây, lên tiếng:



- Lão thái quân quản lý Đường phủ bao năm, ai cũng thấy cả, toàn phủ trên dưới không ai không phục người.



- Đó là trước kia thôi, hiện giờ không được nữa rồi, chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua, ta già rồi, tinh thần không còn được như trước nữa.



Đường lão thái quân than khẽ, mặt lần đầu tỏ ra mỏi mệt, tiếp đó đột ngột chuyển chủ đề:



- Có điều may là Lăng Nhi cưới được tức phụ tốt, chẳng những xinh đẹp,

thông minh lại còn nấu ăn ngon, biết thương người, sau này giao Đường

phủ cho nó, lão thái bà ta cũng yên tâm.