Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 46 : Lão thái quân trao quyền

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Lời này vừa nói ra, trong phòng ăn tức thì trở nên yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Đường lão thái quân bộc lộ suy nghĩ trong lòng trước mặt mọi người về chuyện này.



Lâm Úc Hương là chính thê của Đường Kính Chi nhưng

không phải nghiễm nhiên quản lý hậu viện, vẫn còn mấy vị di nương của

phụ thân Đường Kính Chi, ngoài ra Đường Chu Thị cũng là người hoàn toàn

có tư cách này.



Đường Kính Chi yêu thích Lâm ÚC Hương, nghe lời

này tất nhiên rất vui vẻ. Đường Liêm Chi, Đường Diệu Chi mặc dù chậm

chạp, nhưng nghe ra được lão thái quân rất hài lòng với Nhị tẩu, tương

lai có khả năng đem đại quyền hậu viện cho Nhị tẩu tiếp quản, nghĩ phải

cung kính hơn một chút, Đường Chu Thị thì mỉm cười chúc mừng Lâm Úc

Hương.



Đám nha hoàn bà tử đứng ở xung quanh hầu hạ cũng giương

tai lên thật cao, sống trong hào môn đại viện, tin tức cần phải linh

thông, nếu không ngày nào đó đắc tội với người không nên đắc tội thì

ngay cả chết thế nào cũng không rõ.



Lâm Úc Hương không ngờ Đường lão thái quân đánh giá mình như vậy, ngớ ra mất một lúc mới rồi rít nói:



- Lão thái quân còn trẻ lắm, trông cùng lắm chỉ hơn bốn mươi thôi, người còn quản lý Đường phủ mấy chục năm nữa.



- Ngươi chỉ dẻo miệng.



Đường lão thái quân mắng yêu Lâm Úc Hương, cười vui vẻ, ăn thêm mấy miếng mới quay sang hỏi Đường Kính Chi:



- Lăng Nhi, Lý quản sự rốt cuộc phạm phải sai lầm gì mà phiền tới cháu xen vào chuyện của hậu viện?



Chuyện này Đường Kính Chi định ăn cơm xong mới nói, nếu không chẳng may lão

thái quân nhất định muốn bao che cho Lý Trung, hai người tranh chấp sẽ

làm lão nhân gia giận không ăn được cơm, nhưng hiện giờ lão thái quân đã lên tiếng trước, y cũng không tiện áp xuống, đem chuyện hôm nay tra Lý

Trung kể qua một lượt.



Cho dù khi Đường Kính Chi nói hết sức chú ý cách vận dụng từ ngữ, nhưng Đường lão thái quân càng nghe mặt càng trầm xuống, dù sao tên Lý Trung này do chính tay bà đề bạt lên, hậu viện

cũng do bà quản hạt, hiện giờ nô tài mắc lỗi, để xảy ra chuyện này bà

cũng mất mặt, có điều chuyện này còn chưa tới mức quá ầm ĩ, nều như che

dấu đi, thể diện của bà cũng dễ coi hơn một chút.




Đường Chu Thị vội thưa vâng.



- Đại tẩu, hôm qua bị kinh hãi, tối có ngủ ngon không?



Đường Chu Thị mới trên 20 đã phải ở góa, hôm qua lại chứng kiến cảnh máu me

như thế, nên Đường Kính Chi ít nhiều có chút lo lắng.



Từ sau khi

trượng phu qua đời, ngày ngày hàng mi của Đường Chu Thị mang theo u sầu, người không trải qua, sẽ không biết cuộc sống của quả phủ gian nan ra

sao, ban đêm trong phòng vĩnh viễn chỉ có một mình, nằm trên giường, một mình đối diện với bóng đêm vô tận, chịu đựng cô đơn và sợ hãi, cầm cự

tới khi trời sáng, nếu gặp ác mộng, chỉ biết ôm chặt chăn, một mình ngồi trên giường run rẩy.



Sáng rồi thì sao, cái chờ đợi tiếp đó lại là một đêm kinh khủng như thế, mãi mãi như thế.



Đêm tối không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là không có hi vọng, cái sắp tới không phải là ánh sáng bình minh mà là bóng tối.



Ban ngày không dám tùy ý ra ngoài, chỉ sợ rước lấy những lời bàn tán ra

vào, rồi trước kia có Đường Lễ Chi có mưu đồ xấu với nàng, Đường Chu Thị càng sống khó khăn, càng cẩn thận.



Mặc dù Đường Kính Chi là tiểu thúc, hỏi tối nàng có ngủ ngon không hơi đường đột, nhưng sự quan tâm

này làm nàng ấm lòng, đỏ mặt đáp:



- Cám ơn Nhị gia quan tâm, đêm qua thiếp thân ngủ được.



Đường Kính Chi vốn chỉ quan tâm xuất phát từ bản năng, không suy nghĩ gì,

nhưng Đường Chu Thị mặt đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng

lọt vào trong mắt Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương lại sinh ra tâm tư khác nhau.



Lâm ÚC Hương khinh bỉ, thêm vào bực mình, còn có chút ghen tuông ....



Khinh bỉ Đường Kính Chi háo sắc có ý đồ với tẩu tẩu của mình, bực bội bản

thân, vì sao phải nghe lời hai tiểu nha đầu kia, đi làm cơm lấy lòng

người ta, còn vì sao ghen tuông, nàng giải thích mình là chính thê của

Đường Kính Chi, tất nhiên không thể vui được trượng phu "tán tỉnh" nữ

nhân khác trước mặt, như thế là không tôn trọng nàng, không phải nàng

thích y.