Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 47 : Dưới ánh trăng

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Đường lão thái quân thì đơn giản và rõ ràng, chỉ cần cháu trai ngoan của bà

thích, bà lập tức đem Đường Chu Thị gả cho Đường Kính Chi làm tiểu

thiếp.



Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng hiện giờ không cần quá gấp, vì điều bà muốn nhất là được bế trọng tôn.



Đường lão thái quân dùng khóe mắt nhìn Đường Kính Chi lẫn Đường Chu Thị một

lượt, thấy Đường Kính Chi mắt trong sáng, không có biểu hiện gì háo sắc, khẽ thở phào, bà thực sự sợ Đường Kính Chi động tình không dằn lòng

được.



Bên cạnh Đường Kính Chi cứ tăng thêm một nữ nhân là sẽ chia bớt đi một phần sủng ái của Lâm Úc Hương, như vậy ngày bà được bế trọng tôn sẽ phải kéo dài hơn.



- Lăng Nhi, sắp tới mùa thu hoạch lương thực rồi, ngày tháng tiếp tới sẽ rất bận rộn, cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.



Chuyện nạp thiếp thuộc về hậu viện, do nữ nhân quản, nam nhân đặt tâm tư ở bên ngoài, xử lý đại sự, Đường lão thái quân không muốn cháu trai phân tâm

vì những chuyện lặt vặt, cho nên nhắc nhở.



- Cháu biết ạ.



Đường Kính Chi vốn nghĩ Lâm Úc Hương lần đầu xử lý việc nhà, sẽ khó tránh

khỏi khẩn trương, định ở bên giúp đỡ, nhưng Đường lão thái quân không

muốn y xen vào, đành thôi, dù sao mùa thu hoạch cùng thời gian nạn châu

châu bùng phát tới gần, y còn nhiều việc phải chuẩn bị.



Ăn tối

xong, Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương tiễn lão thái quân đi xong cùng về

viện tử của mình, lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng sáng tỏ nho hòa

trải suống mặt đất, không gian tăng thêm phần huyền bí lãng mạn, gió đêm thổi qua y phục hai người phiêu diêu, như đôi tình lữ thần tiên.



Tri Đông và Tri Thu đi theo sau cách vài mét, mặt tươi như hoa, Nhị nãi nãi được Đường lão thái quân trao quyền, làm nha hoàn thiếp thân, địa vị

bọn nó tất nhiên cũng thuyền lên theo nước, sau này dù là quản sự trong

phủ gặp các nàng có khi cũng phải cười khách khí.



Bọn nó trước

kia chỉ là nha hoàn bình thường, đâu ra thể diện nhường đó, cho nên càng nghĩ càng cao hứng, hai tiểu nha đầu này xem ra đêm nay cao hưng không

ngủ được rồi.


miệng ra là Uyển di nương với Ngọc di nương, chẳng hiểu vì sao lửa giận

ngùn ngụt bốc lên trong lồng ngực.



Mình bị thương, còn nấu cơm

làm canh cho y ăn, nhưng y vô tâm vô tình đi tìm hai nữ nhân khác phong

lưu khoái hoạt, tại sao cái số mình nó khổ như thế, lại còn hai tiểu nha đầu Tri Đông Tri Thu kia rảnh rỗi không có việc gì làm, giận mình, ép

mình làm cơm cho y ăn.



Trong lòng tức giận, lời nói tất nhiên chẳng dễ nghe, Lâm Úc Hương cười nhạt:



- Nhị gia, người có thương hai vị di nương cũng không thể thiên vị thái

quá, Lý quản sự chỉ là nô tài, lấy đâu ra gan làm cho chủ tử thua thiệt, người đừng có nghe lời một phía, bị hai vị di nương làm mê muội.



Thường ngày Lâm Úc Hương không thích nói chuyện, hờ hững lạnh nhạt với mình,

nhưng Đường Kính Chi biết nàng không chấp nhận được việc bị cướp về

Đường phủ, ép kết hôn với người không quen, chứ con người nàng không tệ, những lời khắc bạc như thế lần đầu tiên y được nghe từ miệng Lâm Úc

Hương, mày kiếm nhíu lại, trong lòng không vui.



- Úc Hương, ta

nói rồi, vì chuyện của Lý Trung, ta gần như điều tra cả buổi chiều, còn

tìm được mười mấy hạ nhân làm chứng, tuyệt đối không sai được.



Đường Kính Chi nghiêm nghị nói:



- Còn nữa, ta không bị hai vị di nương làm mê muội.



- Hừ, mười mấy người? Nhị gia, nói một câu người không thích nghe nhé, ai muốn hãm hại người khác mà chẳng chuẩn bị trước vài nhân chứng, huống

hồ hai vị di nương là chủ tử, riêng nha đầu để sai phái cũng tới mười

mấy đứa rồi.



Lâm Úc Hương càng không thoải mái, bĩu môi nói, cho rằng mình đoán đúng.



Đường Kính Chi nghe hết câu này ngực phập phồng tức giận:



- Nàng chưa hề điều tra, sao biết hai vị di nương hãm hại người khác?