Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 57 : Chưa hết tội
Ngày đăng: 22:52 21/04/20
Cẩu Oa quỳ ở phía trên cùng đám đông lên tiếng trước, đem những lời kể với
Đường Kính Chi hôm qua thuật lại một lượt, những hạ nhân bên cạnh luân
phiên nhau kể chuyện mình bị Lý Trung bức hại.
Lâm Úc Hương nghe
xong giận tới tím mặt, nhưng nàng giận tới đâu vẫn giữ lại chút lý trí,
vì nàng chưa biết Đường lão thái quân có ý gì, chỉ nói:
- Nếu như
chuyện liên quan tới quản sự trướng phòng, vậy phái người tìm tới đây, à phải, còn Đại quản gia nữa, hôm qua ông ấy cũng cùng Nhị gia thẩm vấn
Lý quản sự mà.
Một nha hoàn vâng lời chạy đi, Lâm Úc Hương định
quay sang hỏi hai di nương đứng sau bị Lý Trung ức hiếp những gì thì ở
cửa có hai nữ tử trang phục thiếu phụ nhân đi vào.
Hai người này chính là Nhu Nhi và Sương Nhi.
Sương Nhi toàn thân váy lụa trắng, bước đi nhẹ nhàng khoan thai, như đóa sen
trắng nở trên cõi đời ô trọc, thánh khiết xuất trần, một cơn gió thổi
qua, quần sa mềm nhẹ của nàng tung bay phất phới theo làn gió vi vu,
thoang thoảng đâu đây mùi hương dịu nhạt của cơ thể nàng, nàng đi tới
đâu người xung quanh dạt sang hai bên né tránh xa xa, như sợ vấy bẩn
nàng.
Nhu Nhi đi bên cạnh Sương Nhi, bất kể luận vóc dáng hay
tướng mạo thua kém hơn nhiều, hơn ở đôi mắt to long lanh đáng yêu, ôn
nhu như mặt nước không một gợn sóng, làm người ta sinh cảm giác gần gũi.
Sương Nhi thấy Lâm Úc Hương ngồi ở chủ vị, đi tới trước mặt, quỳ xuống dập đầu ba cái:
- Tỳ thiếp thỉnh an Nhị nãi nãi, chúc Nhị nãi nãi sống lâu trăm tuổi.
Nói xong Sương Nhi quay đầu sang nhìn Tri Đông, Tri Đông chỉ thấy đôi mắt
trong veo lành lạnh nhìn mình, như biết nói chuyện, chẳng suy nghĩ gì,
rót trà đưa tới.
Sương Nhi đón lấy giơ cao qua đầu, dừng trước mặt Lâm Úc Hương.
Vốn Lâm Úc Hương hối hận vì ép Ngọc Nhi phải dâng trà thỉnh an mình, nghĩ
hai di nương này tới thì bỏ quy củ ấy đi, không ngờ Sương Nhi quỳ xuống
dâng trà, chẳng hiểu sao có hơi chút cảm giác không phải được người ta
dâng trà mà ép uống vậy, đành nhận lấy nhấp một ngụm, nói:
- Câm rồi à, còn không mau tạ ơn Nhị nãi nãi khai ân.
Lý Trung dù không cam tâm nhưng vẫn phải bò dậy khấu đầu với Lâm Úc Hương:
- Tạ ơn Nhị nãi nãi khai ân.
Lâm Úc Hương chẳng thèm để ý tới Lý Trung, phẩy tay như đuổi con ruồi khó chịu, Từ Phúc lúc này mới đi tới cung kính khấu đầu:
- Lão nô Từ Phúc thỉnh an Nhị nãi nãi.
Đầu tiên là một quản sự, tiếp đó là Đại quản gia, hai người đều cung kính
khấu đầu với Nhị nãi nãi, Lâm Úc Hương kiếm lại không ít thể diện, đám
hạ nhân lúc nãy không nghe lời thì sợ tái mặt, xem ra Lý quản sự thường
ngày uy phong hung hăng quen không còn thấy được tình thế nữa rồi, bọn
họ nắm chặt tay đợi cơ hội sửa chữa sai lầm vừa nãy.
- Đại quản gia không cần đa lễ như thế, mau mau đứng dậy.
Lâm Úc Hương đỡ hờ, sau đó gọi Tri Thu lấy ghế cho Từ Phúc, mới nói:
- Đại quản gia, ta biết ông rất bận, vậy ta nói ngắn gọn thôi, hiện các
tội danh của Lý Trung đã có đủ nhân chứng vật chứng, không hề giả dối,
ông thấy nên xử lý ra sao? Gia pháp của Đường gia, Đại quản gia là người rõ nhất mà.
Lâm Úc Hương nói xong lòng cũng nhẹ đi, mục đích
nàng gọi Từ Phúc tới đây là muốn ông ta nói gia pháp ra, như thế nàng có chỗ dựa mà phạt Lý Trung, chẳng may lĩnh hội sai ý lão thái quân, thì
có Đại quản gia đỡ cho, lão thái quân không thể phạt nặng mình.
Từ Phúc sao chẳng nhìn thấu tính toán nho nhỏ trong lòng Lâm Úc Hương,
chẳng giận vì bị lợi dụng mà còn mỉm cười có chút tán thưởng, ánh mắt
lão thái quân vẫn tinh minh như ngày nào, hỏi:
- Nhị nãi nãi, không biết Lý quản sự phạm phải tội gì?
- Nhị nãi nãi, còn có một chuyện nô tài chưa kịp báo với người.
Lâm Úc Hương chưa kịp nói thì Cẩu Oa đột nhiên khấu đầu xen vào:
- Ồ, còn có à? Vậy vì sao vừa rồi ngươi không nói ra?
Lâm Úc Hương nghi hoặc hỏi.