Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 58 : Quá giống

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Cẩu Oa biết ngắt lời chủ tử là tội, dập đầu vài cái nữa, hắn là chàng trai thật thà chất phác, không ngờ còn chảy nước mắt nói:



- Nhị nãi nãi, không phải khổ chủ không muốn báo, mà là khổ chủ bị thương, hôm nay không tới được.



Lâm Úc Hương ý thức được trong đó có uẩn khúc khác, không dám xem nhẹ, hỏi:



- Rốt cuộc chuyện ra sao, ngươi nói rõ ràng cho ta.



- Thưa Nhị nãi nãi, chuyện là như thế này ...



Cẩu Oa nói tới đâu sắc mặt Lâm Úc Hương tối lại đến đó, nếu lúc trước nàng

chỉ tức giận, thì lúc này có thể nói lửa giận ngợp trời rồi.



Tham ô tiền chưa trị của hộ vệ, mặc kệ người ta sống chết, còn lợi dụng

người ta khó khăn tới lừa gạt thê tử của người ta, đây còn là chuyện do

người làm nữa không?



Hôm đó nàng trải qua một phen nguy hiểm, nếu chẳng có những hộ vệ kia liều mạng bảo vệ, sợ là giờ nàng cũng chết rồi.



Làm sao nàng không giận cho được.



- Lý Trung, ta hỏi ngươi, đêm ngày hôm qua, bà tức nhà Trương Nhị bị trọng thương có phải do ngươi sai phải không?



Lâm Úc Hương quắc mắt lên, mắt mở lớn nhìn xoáy vào Lý Trung.



Lý Trung vốn không sợ vị Nhị nãi nãi yểu điệu này, nhưng hắn đầu lên, đối

mắt với Lâm Úc Hương, bỗng nhiên rùng mình sợ hãi, không phải hắn sợ đôi mắt của nàng, mà là trước giờ có thứ hắn không chú ý tới.



Lão thái quân !...



Giống!



Quá giống!



Nhớ lại nhiều năm trước kia lão thái quân cũng có đôi mày phượng như thế.



Hắn không tự chủ được toàn thân run lên.



Lâm Úc Hương là nữ chủ tử, Từ Phúc không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, lúc

này thấy dáng vẻ khác thường của Lý Trung mới lấy làm lạ kín đáo đưa mắt nhìn, tức thì sửng sốt, ông theo Đường lão thái quân mấy chục năm, tất

nhiên biết rõ bà hơn Lý Trung, trước mắt ông tưởng chừng lão thái quân

năm xưa trở về, lòng cảm xúc dào dạt, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó không ai

nghe được.
đồ mới về nhà mình, mặc dù trước kia ông cũng biết Lý Trung có chút hành vi vượt phép, nhưng đó là chuyện thường, nước quá trong không có cá,

quản lý quá mức ngặt ngèo chẳng ai theo, nhưng không ngờ Lý Trung gan

lớn chùm trời như thế.



Từ Phúc đứng dậy, đi tới giữa đại sảnh, quỳ xuống dập mạnh đầu xuống đất:



- Nhị nãi nãi, chuyện này cũng là do lão nô quản giáo không nghiêm, xin người trách phạt.



- Đại quản gia mau mau đứng lên, hậu viện sự vụ nhiều, ông và lão thái

quân có tỉ mỉ đến đâu cũng khó tránh khỏi sơ xuất, chuyện này ta không

trách ông. Ông chỉ cần nói phải trừng phạt ra sao là được.



Lâm Úc

Hương không ngờ Từ Phúc lại đứng ra nhận sai, lòng máy động, cố ý kéo cả Đường lão thái quân vào, lời nói khá có kỹ xảo, ý tứ là hai người bọn

họ sơ xuất nhất thời để Lý Trung lợi dụng, như thế thể diện Đường lão

thái quân đỡ khó coi hơn.



Lâm Úc Hương đưa cả lão thái quân ra

rồi, Từ Phúc không dám nhận phạt nữa, nếu không chẳng phải bằng với nói

Đường lão thái quân cũng sai sao, Từ Phúc để cho hạ nhân đỡ dậy, trả

lời:



- Tạ ân điển Nhị nãi nãi, chuyện này phải xem ý tứ của mấy vị

quản gia, dù sao Lý quản sự đắc tội với mấy vị di nương, nếu các vị di

nương đại độ không để trong lòng thì kéo ra đánh hai ba chục gậy, nếu

các vị di nương trong lòng còn giận, có thể đánh chết.



Lý Trung

nghe Từ Phúc nói thế mồ hôi tuôn ra như suối, nhưng sợ uy của Từ Phúc

không dám lên tiếng giải thích, Tri Thu thấy chủ tử không nói ra chuyện

vừa rồi xảy ra ở đại sảnh, đột ngột lên tiếng:



- Còn một chuyện nữa, vừa rồi tên điêu nô to gan này dám động thủ với Nhị nãi nãi.



Lời này vừa phát ra người trong đại sảnh mặt mày biến sắc, nhất là Từ Phúc, điên, điên rồi, tên điên này còn dám ra tay với Nhị nãi nãi, đó là ai

cơ chứ? Chính thế của gia chủ, là chủ mẫu tương lai, là người nắm quyền

tối cao của hậu viện.



Động thủ với Nhị nãi nãi?



Đây chẳng phải Diêm Vương không thu, ngươi tự đi tìm chết sao?