Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 63 : Ngoài dự liệu

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


- Vâng.



Từ Phúc thi lễ xong quay về phía đám người Lý gia:



- Vương Thị và Lý Phong cùng thân bằng ban đêm xông vào đánh bà tức

Trương Nhị thương tật, chủ mưu Vương Thi và Lý Phong mỗi kẻ 50 gậy, phạt 10 lượng bạc trắng cho bà tức Trương Nhị chữa trị. Bốn tên Lý Vân, Lý

Kiến, Lý Sơn, Lý Bình là đồng lõa, mỗi kẻ phạt 15 gậy, 5 lượn bạc trắng

cho bà tức Trương Nhị chữa trị.



Nếu chỉ phạt tiền thì không có gì nghiêm trọng, dù sao Lý gia ỷ vào Lý Trung kiếm chác không ít, nhưng

nói tới đánh đòn thì bọn chúng không ngồi yên nổi nữa, mẹ Lý Kiến cấp

bách la lên:



- Đại quản gia, nô tỳ sẵn sàng khai ra chuyện xấu Lý Trung làm để lấy công chuộc tội.



Tiếng bà ta vừa chói tai, vừa khó nghe, hiệu quả lại rất tốt, cha mẹ Lý Vân

cũng phụ họa, sẽ nói toàn bộ tội ác Lý Trung làm, chỉ mong đại quản gia

khai ân không đánh con họ.



- Lý Bình, Lý Sơn, còn các ngươi? Có gì muốn nói không?



Từ Phúc hỏi những kẻ còn lại:



Cha mẹ Lý Bình, Lý Sơn trước đó không vào đại sảnh vì con họ không bị Vương Thị đánh, lúc này nghe thế vội vàng nói có thay cho hai thằng con nhát

cáy đã sợ tới điếng người.



Từ Phúc khẽ gật đầu với Lâm Úc Hương rồi đưa mắt ra hiệu cho đám hạ nhân ngoài cửa.



Lâm Úc Hương không hiểu ông ta gật đầu với mình làm gì, nhưng phát hiện ra

khi ông ta quay đi, môi hơi nhếch lên thành nụ cười khiến nàng rùng

mình.



Đó là nụ cười tà ác khi mưu đồ đạt đạt được.



Từ sau khi nhìn thấy nụ cười đó Lâm Úc Hương càng hiểu Từ Phúc hơn.



Từ Phúc tâm tư kín đáo, hạ thủ tàn độc, một khi phát hiện ra hạ nhân làm

chuyện không thể tha thứ, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại chút

hậu họa nào, đó là một trong số nguyên nhân vì sao thường ngày ông ta

rất hiền lành thân thiện, nhưng uy vọng cực cao.



Gia đinh đứng ở
tuyên bố thì bên ngoài có người chạy vào, người này Lâm Úc Hương nhận

ra, đó là Thị Mặc, nhưng không ngờ lời hắn nói làm nàng sững người tại

chỗ.



- Nô tài thỉnh an Nhị, thỉnh an các vị di nương, có quan sai tới phủ hỏi chuyện của Tam gia, cho nên Nhị gia bảo nô tài tới mời Đại

quản gia tới chính sảnh một chuyến.



Đường phủ tổng cộng có hai

đại sảnh, chính sảnh tức là ngoại sảnh, nơi xử lý đại sự ngoài phủ, tiếp đãi khách, còn đại sảnh Lâm Úc Hương đang ở là đại sảnh ở hậu viện, chỗ xử lý gia sự.



Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Úc Hương còn

khó coi hơn cả lúc xem tội trạng của người Lý gia, chuyện sắp xong tới

nơi, sao đột nhiên có thứ xen ngang này chứ? Giờ tất cả mọi trách nhiệm

phải do nàng gánh chịu rồi. Lâm Úc Hương ngầm nghiến răng, món nợ này

tạm ghi lại, dù sao quan gia tới nhà không phải là chuyện nhỏ:



- Nếu đã thế Đại quản gia theo Thị Mặc tới chính sảnh một chuyến đi, chuyện nơi này do ta xử lý.



- Vâng.



Từ Phúc đáp lời, lòng rất mừng, nhưng không thể hiện ra mặt.



Ngay khi Từ Phúc sắp đi, Lâm Úc Hương đột nhiên lại nói:



- Đại quản gia dừng bước đã, ta có việc muốn nhờ, vừa rồi có người dám

đánh hạ nhân trước mặt ta, ta không dám một mình ở lại chỗ này, ông xem

có thể để lại gia đinh theo ông ở lại đây không, để bảo vệ an toàn của

ta.



Từ Phúc không hề do dự, đưa mắt ra hiệu cho mấy người kia rồi theo Thị Mặc đi.



Lâm Úc Hương lúc này mới quan sát mấy người Từ Phúc đề lại cho mình, tổng

cộng chín gia đinh, ai nấy cao lớn vạm vỡ, trong lòng yên tâm hơn, trong lòng đồng thời cười khổ không thôi.



Trong số này Hồ Nhị là thủ

hạ đắc lực nhất của Từ Phú, chẳng những cơ trí còn biết quan sát đoán ý

người, đó là nguyên nhân lớn nhất hắn được trọng dụng, hiểu ánh mắt vừa

rồi của Đại quản gia muốn mình giúp Nhị nãi nãi tung mẻ lưới bắt hết đám người Lý gia.



Có tráng đinh bên cạnh, Lâm Úc Hương ít nhiều tự tin hơn, trầm ngầm một lúc, nàng quyết định xử lý Lý Trung cuối cùng.