Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 64 : Ai mới là độc phụ

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


- Lý Hồng, kẻ nào là Lý Hồng?



- Nô tài là Lý Hồng.



Một người trung niên đi lên.



- Lý Hồng, ba năm trước vì cãi nhau với thở mộc vài câu đã gọi thân bằng

tới đánh người đó tàn tật, hai năm trước ỷ vảo Lý quản sự, cưỡng chiếm

đình viện của Lưu Phát, đuổi người ta ra đường, nửa năm trước ....



Nghe Lâm Úc Hương đọc tội, mồ hôi lạnh trên người Lý Hông đổ ra như suối, ướt cả sàn nhà.



- Xét thấy Lý Hồng làm không ít tội ác, lòng dạ tàn nhẫn, đặt biệt gia

tăng hình phạt, đánh 20 gậy lớn, 300 lượng bạc, trừ bỏ mọi chức vụ đang

nhận, giáng xuống làm tạp dịch thấp nhất.



Hồ Nhị hơi cau mày, thế này thì nhẹ quá, không đúng ý Đại quản gia rồi, liền ra hiệu cho thủ hạ tạm thời chưa vội ra tay, đi tới cách Lâm Úc Hương không xa, nói nhỏ:



- Nhị nãi nãi, nô tài biết người lòng dạ nhân từ thiện lương, nhưng loại người độc ác này để lại chỉ hại cho đời, chẳng bằng ...



Nói tới đó kín đáo chém tay xuống.



Lâm Úc Hương thất kinh, tim đập cuồng loạt, thiếu chút nữa hét ra tiếng,

tên Hồ Nhị này có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn mình xử tử toàn bộ những kẻ

này.



Nhưng ... Nhưng tận ba mấy mạng người.



Lâm Úc Hương muốn trừng phạt Lý gia, phạt thật nặng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới giết người.



Hồ Nhị thấy Nhị nãi nãi ngồi im trên ghế không nói, lòng hơi sốt ruột, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họa vô cùng, Lý Trung dù gì cũng đã ở Đường

phủ mười mấy năm, căn cơ tất nhiên rất sâu, thủ đoạn càng không kém, hơn nữa còn là tâm phúc của lão thái quân, chẳng may lúc nào đó lão thái

quân niệm tình xưa tha cho hắn, tuyệt đối không được.



Lâm Úc

Hương là thiếu nữ mười bảy tuổi, lần đầu tiên xử lý chuyện lớn thế này,

bản tính lương thiện, nàng sao có thể hạ lệnh tàn nhẫn như thế, đừng nói là làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta ngủ không ngon, nàng lắc đầu.



Hồ Nhị chẳng thể làm gì khác, đành nhận lệnh chấp hành, có điều sau khi
lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ chủ tử bị thương.



Uyển Nhi cũng

sợ khiếp vía nhưng nàng khôi phục rất nhanh đi tới đỡ Sương Nhi lên,

phủi bụi đất trên người, trong lòng rất kính nể..



Chỉ có Nhu Nhi nhút nhát cứ đứng đó không biết phải làm gì, đôi môi nhỏ mím chặt tới trắng bợt.



- Con độc phụ, lần này không giết được ngươi, xem như ngươi mạng lớn.



Vương Thị nuốt máu xuống miệng, mặt dữ tợn chửi:



Tay Lâm Úc Hương bị thương, Sương Nhi xô sang bên, tay chống xuống đất chạm vào vết thương, đang đau tới chảy nước mắt, nghe thấy câu này của Vương Thị, lửa giận bùng lên, nàng rất thiện lương, rất tốt tính, nhưng không mềm yếu:



- Vương Thị, ngươi bảo ta là độc phụ, vậy ta hỏi ngươi là

cái thứ gì? Ngươi làm bao chuyện xấu rồi? Như đêm qua ngươi còn kéo một

đám người tới đánh trọng thương bà tức Trương Nhị, đó là hành vi của con người sao, còn tướng công của ngươi, biết rõ nam nhân nhà người ta bị

trọng thương, không có tiền bốc thuốc, còn ăn chặn tiền bên trên cấp

xuống, chưa hết, còn tới nhà người ta dụ dỗ lừa gạt nương tử nhà ngươi

ta. Phu thê ngươi là hai kẻ súc sinh, chết chưa hết tội.



Nói liền một hơi, Lâm Úc Hương mới thấy ngực dễ chịu hơn một chút, bà tức Trương Nhị thì ôm nhau khóc, Lâm Úc Hương chỉ hai người bọn họ, nói từng chữ

một:



- Ai là độc phủ, ai là ác nhân, tự có thần linh bên trên nhìn

xuống, có người như bọn họ nhìn thấy, không phải loại người như ngươi có thể ăn nói bừa bãi.



Bị khí thế đột nhiên phát ra trên người Lâm Úc Hương trấn áp, Vương Thị ấp úc không nói ra lời.



Lý Phong giờ mới tỉnh hẳn, hắn không muốn chết, hắn còn trẻ, còn muốn

hưởng thụ, chạy nhanh tới trước quỳ xuống dập đầu liên hồi:



- Nhị nãi nãi, nô tài biết sai rồi, xin người tha cho nô tài một mạng, chuyện phụ thân và nương thân của nô tài làm không liên quan tới nô tài.



Nói tới đó quay sang Vương Thị, tức giận quát:



- Bà điên rồi à, dám hành thích Nhị nãi nãi, bà không muốn sống cũng đừng để liên lụy tới ta.