Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 66 : Vượt giới hạn! Chết

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Bẩm Nhị gia, hiện lương thực mới sắp thu hoạch, cho nên giá lương thực

cũ rất rẻ, giảm so với thường ngày hơn ba phần, hơn nữa nguồn cung dư

dả, tới hôm nay đã mua được 150 vạn đảm, quá nửa đã được đưa lên xe,

đang trên đường tới Lạc Thành.



Đường Kính Chi thầm tính toán

một lúc rồi thở phào, hiện nạn châu chấu mới bùng phát quy mô nhỏ, đợi

nó lan đi phải mất năm sáu ngày nữa, tới khi đó triều đình chẳng thể áp

được tin tức vì nạn dân sẽ đam nó truyền đi khắp nơi, nhưng là chuyện

hơn chục ngày nữa rồi.



Cho dù rất nhiều thương nhân có mối quan hệ làm ăn với phương bắc, nhưng không phải ai cũng dự phòng nạn châu

chấu như Đường Kính Chi, cho nên đợi bọn họ phát hiện manh mối, rồi đưa

tin tức về cũng phải tốn sáu bảy ngày nữa.



Chừng đó thời gian đủ cho Đường gia tích trữ lượng lớn lương thực rồi.



- Tốt, cứ thu mua với tốc độ này, không được dừng lại, cứ tập trung

được số lượng nhất định thì mau chóng đưa lên xe, rồi nhân lúc trời tối

chuyển vào biệt viện ở ngoài thành, nhớ! Nhất định bảo mật đặt lên hàng

đầu, bị nghi ngờ là buông ngay.



Đường Uy gật mạnh đầu:



- Vâng.



- Phải rồi, những sản nghiệp nhỏ phân tán ở phương bắc đã tích trữ lương thảo trước chưa?



Những chốt tình báo đó là tai mắt của Đường gia, hết sức trọng yếu, vạn vạn lần không thể có sơ xuất.



- Bẩm Nhị gia, khi phương bắc có chút dấu hiệu thiên tai, nô tài đã lệnh bọn họ chuẩn bị rồi.



- Ừm, ngươi làm rất tốt, có điều tốt nhất nhắc nhở bọn họ thêm một câu, một khi thiên tai bùng phát, lương thực khan hiếm, người ta vì cái ăn,

sẽ bất chấp mọi thứ, nên bảo bọn họ cố gắng kín đáo, dấu lương thực ở

nơi bí mật, đừng để trong cửa hiệu, nếu tình hình khẩn cấp, có thể đóng

cửa, chỉ cần đảm bảo tin tức lưu thông là được.



Thấy Đường Uy

gật đầu, Đường Kính Chi phất tay bảo hắn lui ra, nạn châu chấu sắp bùng

phát, chuyện y cần xử lý sẽ ngày càng nhiều.



Chỉ là xử lý chuyện nào trước đây ?


Bà tử kia len lén ngẩng đầu liếc nhanh qua sắc mặt âm trầm hơn vài phần của Đường lão thái quân, liền phụ họa.



- Tiếp theo thế nào?



Đường lão thái quân đủng đỉnh uống trà.



- Bẩm lão thái quân, tiếp đó Lý quản sự không phục, muốn đánh tiểu nha

đầu Tri Thu, nhưng không đuổi được nó, Nhị nãi nãi sợ Tri Thu bị thương, nên kéo nó che đằng sau, Lý quản sự ...



Nó tới đó bà tử kia liền

ngập ngừng, bà ta là tai mắt của Đường lão thái quân ở trong phủ, vì

chưa nhìn rõ Đường lão thái quân ngả về phía ai nên đắn đo không biết

nói tiếp thế nào.



- Hử?



Đường lão thái quân chỉ phát ra một tiếng làm bà tử kia sợ hồn siêu phách lạc, vội vàng kể tiếp:



- ... Lý quản sự chạy tới giơ chân đá, không biết là muốn đá ai thì bị một tiểu nha đầu khác tên Tri Đông xô ngã xuống đất.



- Ồ, Tri Đông? Ta có chút ấn tượng về nó, ôn nhu ít nói, có điều là đứa ngoài mềm trong cứng.



Đường lão thái quân xen vào một câu.



Bà tử kia vội gật đầu khen:



- Chính thế ạ, khi đó người trong đại sảnh đều sợ chết đứng cả, mỗi

tiểu nha đầu đó lớn gan, sợ chủ tử bị tổn hại, mới dùng vai xô Lý quản

sự ngã ra đất. Tiếp theo bọn nô tỳ kịp phản ứng, xông cả tới đè Lý quản

sự xuống đất, nhưng Lý quản sự là nam nhân, bọn nô tỳ không giữ nổi,

đúng lúc đó thì hai vị di nương tới.



Nghĩ đến Ngọc di nương ra tay tàn nhẫn, bà ta rùng mình một cái.



- Hai vị di nương này trước đó cũng bị Lý Trung ngầm ức hiếp phải không?



Giọng Đường lão thái quân kèm theo chút gì đó lành lạnh, thực ra Lý

Trung làm gì bà cũng biết ít nhiều, nhưng nếu hắn không thái quá, bà vẫn bảo vệ hắn, có điều giới hạn không thể vượt qua, nô tài là nô tài, bất

kể lúc nào cũng không được quên thân phận của mình.



Vượt quá giới hạn của nô tài, chết!