Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 67 : Lão thái quân hỏi chuyện

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


- Nghe Uyển di nương nói trước đó Lý quản sự tới chuyển hết đồ gia dụng đi, còn sai phái nha hoàn trong viện tử của Uyển di nương đi nơi khác

làm việc. Ngọc di nương thì không nói gì, có điều ắt phải có thù cũ với

Lý quản sự, nếu không đã chẳng vừa vào đã cầm ghế đánh vỡ đầu Lý quản

sự. Lão thái quân không được thấy chứ, cái ghế to thê này mà Ngọc di

nương chỉ dùng mỗi một tay đã nhấc lên được, còn nữa, cuối cùng Ngọc di

nương vì cứu Nhị nãi nãi còn đá mụ Vương Thị to béo như con heo nái bay

lên không, hộc cả máu.



Bà tử đó lấy tay minh họa, hiển nhiên là lần đầu tiên được thấy cảnh tượng đó, không kìm được kích động.



- Thế à?



Sắc mặt Đường lão thái quân biến đổi, bà sống tới chừng này tuổi rồi,

tất nhiên nghe ra Ngọc Nhi là người luyện võ, nhưng chuyện này trước kia bà không hề hay biết.



Chuyển phát triển nằm ngoài kiểm soát, làm bà rất không thoải mái.



- Tiếp!



- Tiếp theo Lý quản sự bị đập vỡ đầu liền nghe lời hơn, nô tỳ hỏi Nhị

nãi nãi xem có băng bó vết thương cho hắn không, Nhị nãi nãi từ chối,

nói là sợ Lý quản sự khỏe lại rồi sẽ đánh mình. Đúng rồi, khi đó Nhị nãi nãi còn chưa biết hai vị di nương, giới thiệu xong, Nhị nãi nãi không

cảm tạ, mà ngồi xuống, muốn hai vị di nương khấu đầu dâng trà.



Đường lão thái quân lần đầu gặp Lâm Úc Hương đã thích rồi, thấy nàng rất phù hợp làm chủ mẫu, nghe tới đó lòng thêm vừa ý, chính thê là chính

thê, trước mặt tiểu thiếp phải có uy, nếu không bị tiểu thiếp ức hiếp

thì sao mà quản lý được hậu viện, làm sao để nam nhân yên tâm làm việc

bên ngoài.



- Vậy phản ứng hai vị di nương ra sao?



-

Bẩm lão thái quân, Uyển di nương không nói gì, đi thẳng tới dâng trà rất thật lòng, nhưng Ngọc di nương thì có vẻ không muốn lắm, có điều cuối

cùng vẫn cung kính dâng trà, làm tròn lễ tiết.



Đường lão thái

quân thở phào, nếu là người biết quy củ, hẳn không gây bất lợi cho cháu

trai của mình, nhưng lai lịch Ngọc di nương này phải tra cho kỹ mới

được.



Ngọc Nhi là di nương tiến môn cuối cùng, khi đó Đường

Kính Chi bệnh đã rất nặng, người gầy như cái xác, nên khi chọn di nương, yêu cầu thấp hơn rất nhiều, dung mạo vừa ý là được, khiến cho thân thế

Ngọc Nhi ra sao cũng chưa tra rõ ràng.




Lâm Úc Hương đứng dậy thi lễ:



Đường lão thái quân bảo nàng ngồi xuống, nói tiếp:



- Nói ra thì cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng sau này làm việc phải

suy nghĩ nhiều hơn, còn nữa, vết thương trên tay ngươi còn chưa lành,

phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ta không giao cho ngươi nhiệm vụ gì nữa.



Lâm Úc Hương còn cầu gì hơn nữa, gật đầu vâng dạ luôn miệng, nàng chẳng thèm vào quyền lực ở hậu viện, chẳng muốn phiền lòng vì chuyện rắc rối ở Đường phủ, nếu được, nàng chỉ muốn sống yên ả trong tiểu viện của nàng, đọc ít sách y thuật, làm mấy món ăn cho ... Phì phì, ai thèm làm thức

ăn cho y chứ!



Hai người trò chuyện thêm vài câu, Lâm Úc Hương

lui ra, vừa rẽ qua cổng tiểu viện, nàng dựa lưng vào tương, tay đỡ ngực

thở lấy thở để.



Cửa ải này xem như đã qua rồi.



Tri

Đông Tri Thu cũng vui mừng như vừa được thoát chết, giống như vừa rồi

không phải vào tiểu viện của Đường lão thái quân mà là quỳ môn quan vậy.



Chủ tớ ba người ăn mừng không biết rằng có một người kín đáo quan sát

hết tất cả, đến khi bóng lưng Lâm Úc Hương khuất sau hành lang quanh co, Hàm Hương mới quay về, Đường lão thái quân mắt khép hờ, đột ngột hỏi:



- Ngươi thấy Nhị nãi nãi thế nào, có hợp làm chủ mẫu không?



Hàm Hương sợ Đường lão thái quân cả nghĩ, cho rằng nàng muốn xen vào chuyện hậu viện, vội đáp:



- Nô tỳ không có ý kiến nghì, chỉ thấy Nhị nãi nãi hơi mềm yếu, gan cũng nhỏ.



Mềm yếu? Nhát gan?



Đường lão thái quân lắc đầu, Lâm Úc Hương nếu mềm yếu, lúc mới đầu bị

cướp về Đường phủ, dám quả cảm kháng cự không? Nếu nhát gan thì hai ngày trước trong tình huống nguy hiểm có dám ra lệnh cho hộ vệ cứu Trịnh

công tử kia không?



Trong tình huống phản kháng là vô nghĩa, cúi đầu không phải là mềm yếu.



Sợ hãi trước tử vong cũng không thể gọi là nhát gan.



Đường lão thái quân chỉ tùy ý phất tay bảo Hàm Hương lui ra, không có bình luận gì.