Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 68 : Yêu sớm

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Đường Uy đi rồi, Đường Kính Chi còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới rời tiểu

viện, dù trong lòng y lo lắng Lâm Úc Hương xử lý Lý Trung sẽ bị gây khó

dễ, nhưng Đường lão thái quân không muốn y xen vào chuyện hậu viện, y

không dám ngỗ nghịch.



Chẳng phải là Đường Kính Chi sợ Đường lão thái quân trách mắng, mà lo mình xen vào thì tất nhiên chẳng sao, nhưng Đường lão thái quân sẽ trút giận lên người mấy nữ nhân của y, nhất Lâm

Úc Hương càng làm y đau lòng.



- Thị Mặc, ngươi còn nhớ hai năm trước có người chủ trương truân điền khai hoang, họ Trương không?



Đi trên đường, Đường Kính chi hỏi:



Thị Mặc trí nhớ rất tốt, thoáng cái nhớ ra:



- Nô tài nhớ, năm xưa Trương đại nhân làm không ít chuyện tốt vì dân, nhưng năm ngoái ông ấy đã rời nhiệm rồi.



- Ài, quan tốt chẳng thể làm lâu được, ngươi còn nhớ chỗ ở của Trương đại nhân chứ?



Đường Kính Chi cảm khái nói:



- Bẩm Nhị gia, Trương đại nhân ở thành bắc, nơi đó hoàn cảnh không tốt

lắm, người ở đó gần như toàn là điền hộ. Nhị gia muốn đi tìm Trương đại

nhân sao?



Thị Mặc không hiểu sao chủ tử lại muốn đi gặp một quan

viên không còn tại chức nữa, năm xưa ông ta chẳng qua cũng chỉ là quan

nhỏ tòng cửu phẩm, phụ trách truân điền mà thôi.



Đường Kính Chi gật đầu, nói gọi:



- Dẫn đường.



Quan viên của vương triều Minh Hà chia ra thuộc về lục bộ, lần lượt là lại, hộ, lễ, binh, hình, công.



Trong đó công bộ chưởng quản công trình, truân điền, thủy lợi giao

thông. Trương Gia trước kia nhậm chức ở công bộ, phụ trách truân điền

tại Lạc Thành, là người thanh liêm, có tài, có điều năm ngoái bị người

ta hãm hại tố cáo tham ô với quan trên, cho nên mất mũ ô sa.



Đường Kính Chi theo Thị Mặc đi được hơn nửa canh giờ thì tới thành bắc,

nơi này nhà cửa rách nát, lại còn lộn xộn chằng chịt, không có chút quy

hoạch, chẳng có tí mỹ quan nào, đường ngõ vòng vèo nối liền nhau, không
Đương nhiên vận khí của y càng tốt hơn, chẳng những

cưới được Lâm Úc Hương còn có bốn tiểu thiếp, mỗi nàng một vẻ, có điều

nhắc tới tiểu thiếp, y lại nhớ tới Ngọc Nhi luôn thích đeo khăn che mặt, tới giờ y vẫn chưa biết dáng vẻ nàng ra sao.



Tấm khăn che mặt đó làm Ngọc Nhi tăng thêm một phần sắc thái thần bí.



- Được rồi, ta tha cho ngươi một lần, nhưng nhìn cái dáng vẻ kém cỏi của ngươi, sau này nhất định là một tên râu quặp.



Thị Mặc thở phào, rồi nghi hoặc hỏi:



- Nhị gia, râu quặp là sao?



- Khu, bỏ đi ... Không có gì hết, tới nhà Trương đại nhân chưa?



Quen mồm, Đường Kính Chi nói ra một từ ngữ hiện đại:



- Sắp tới rồi, nô tài đi kiếm người hỏi cho chính xác.



Thị Mặc biết chủ tử có chuyện phải làm cho nên không hỏi nhiều, chạy đi hỏi, không lâu sau từ một nông dân trung niên hỏi được vị trí chính

xác, đi trước dẫn đường, chừng 200 mét sau, dừng lại ở một tiểu viện.



Tiểu viện này rất nhỏ, tường đấp bằng đất thấp cắm qua loa mấy cành cây gai, nhìn từ ngoài vào thấy hết bên trong rồi, chỉ có năm gian phòng,

mái ngói rêu phong, tường loang lổ dấu vết nước mưa, cửa cũng chẳng biết từ thời nào, phát ra tiếng cót ca cót két theo gió.



Giao lễ vật trong tay cho Thị Mặc cầm, Đường Kính Chi đích thân đi tới gõ cửa ba tiếng, không nặng không nhẹ.



- Ai đó?



Trong viện tử có giọng nói già nua truyền ra.



- Xin hỏi Trương đại nhân có nhà không?



Để biểu đạt thành ý, Đường Kính Chi không để Thị Mặc trả lời.



Ông lão tóc trắng bạc phơ trong sân nghe thế mỉm cười, rất hài lòng

người khác gọi chủ tử của mình Trương đại nhân, bước chân nhanh hơn, rút then cài ra, mở cửa.



- Xin hỏi ngài là?



Ông già tóc trắng thấy một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, biết lai lịch không nhỏ, thu lại nụ cười, thái độ cung kính hơn.