Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 69 : Bái phỏng Trương Gia

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Đại gia, xin hỏi Trương đại nhân có nhà không? Tại hạ Đường Kính Chi có chuyện bái phỏng.



Đường Kính Chi thấy ông già này tuổi cao, khách khí nói:



- Không dám, không dám, lão nô chỉ là một nô tài hạ nhân thôi, không

dám nhận tiếng đại gia này, chủ tử của lão nô có nhà, mời ngài vào.



Ông già tóc trắng sống quá nửa đời người, đã bao giờ được một công tử hào môn gọi tiếng đại gia, rối rít lắc đầu.



- Bách thiện lấy hiếu làm đầu, người là trưởng bối, tại hạ là vãn bối,

gọi một tiếng đại gia là nên mà, có điều tại hạ đứng ở cổng thôi, xin

quay lại thông truyền một tiếng, nếu như Trương đại nhân đồng ý, tại hạ

vào cũng không muộn.



Ông già tóc trắng vội gật đầu, cố đi nhanh nhất có thể, đôi mắt mờ đục trong thoáng chốc chứa đầy nước mắt cảm

động. Trước kia khách chỉ gọi ông ta là lão già, lão nô tài, một tiếng

đại gia này lần đầu ông ta được nghe, làm hạ nhân như ông ta, cái gì quý nhất, chính là được tôn trọng.



Ông ta còn chưa đi tới nơi thì

cửa gian sương phòng ở giữa đã mở ra, tiếp đó xuất hiện một trung niên

mặc trường sam thanh sẫm, người này mặt vuông vức, ánh mắt có thân, lưng thẳng, nhìn là biết người rất có khí cốt.



- Hay cho câu bách

thiện lấy hiếu làm đầu, tại hạ chính là Trương Gia, xin ra mắt công tử,

không biết công tử tìm Trương mỗ có chuyện gì?



Trương Gia thấy Đường Kính Chi không những anh tuấn phong độ hơn người, còn hiểu lễ nghĩa

phép tắc, mặt lộ vẻ tán thưởng, chắp tay hỏi.



Biết những lời đối thoại vừa xong với ông lão đã bị Trương Gia nghe được, Đường Kính Chi vội chắp tay đáp:



- Tại hạ Đường Kính Chi, hôm nay đúng là là chuyện quan trọng muốn thương lượng, chút lễ mọn này mong Trương đại nhân nhận cho.



Thị Mặc liền đi tới dùng hai tay đưa lễ vật tới trước ông lão tóc trắng.



Ông lão tóc trắng ngớ người rồi nhìn sang chủ nhân, trước kia Trương

Gia còn quan chức cũng có người tới nhà quà cáp, nhưng chủ tử đều không

thu, từ khi mất chức tới nay, đây mới là lần đầu có người mang quà tới

tặng.



Trương Gia rất có thiện cảm với Đường Kính Chi, hơn nữa

ông ta không còn là quan, không cần kiêng kỵ, liền bảo ông già tóc trắng nhận lấy.


- Ha ha ha, không dấu Trương đại nhân, tại hạ cũng đã từng tới xem mảnh đất hoang đó, đúng là đáng khai phát.



Trương Gia thấy mặt Đường Kính Chi nghiêm túc, không giống nói đùa, mà y chẳng có lý do gì để đùa, không khỏi mừng rỡ:



- Đáng, đáng quá đi chứ, nhưng chỉ dựa vào mỗi mình Đường gia không đủ, Đường công tử biết đấy mặc dù mảnh đất đó rộng lớn, nhưng cần phải san

phẳng, hơn nữa khó khăn lớn nhất là ...



- Nước, phải làm kênh đào.



Đường Kính Chi tự tin tiếp lời:



Trương Gia nghe vậy thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi:



- Đường công tử biết cần phải làm kênh đào, sao còn muốn khai hoang

mảnh đất đó? Đường công tử thứ lỗi, dù tài lực vật lực của Đường phủ có

lớn hơn gấp đôi cũng không làm nổi đâu.



Đường Kính Chi không trả lời mà hỏi ngược lại:



- Tại hạ biết Trương đại nhân trước khi dâng tấu lên đã thăm dò tỉ mỉ

chất lượng đất đai cùng với tuyến đường có thể đào kênh phải không?



Trương Gia nghe Đường Kính Chi không chịu nghe khuyên, dù không muốn, vẫn thành thực trả lời:



- Đúng vậy, những thứ đó Trương mỗ đều đã chuẩn bị đầy đủ, vốn định nếu có người dị nghị, có thể lấy ra biện chứng một phen, không ngờ bên trên không hỏi gì đã nói không được, sau đó bãi quan của Trương mỗ.



- Thế là tốt rồi.



Đường Kính Chi nghe tới đó thì yên tâm hẳn.



Từ khi được biết Điền Cơ và Vương Môn hợp mưu chiếm đoạt gia sản của

Đường gia, Đường Kính Chi không lúc nào là không ngừng suy nghĩ cách hóa giải nguy cơ, nhưng người ta là quan, Đường gia là dân, chứng chọi cứng là không được, chỉ có cách nhún nhường, để đối phương không kiếm được

cớ hại Đường gia.



Nhưng Đường phủ trên dưới có mấy trăm miệng

ăn, không có thu nhập là không được, vả lại thời đại đó thể diện và uy

vọng của một gia tộc rất quan trọng, lấy sự kiện Hồ chưởng quầy bị đánh

ra mà nói, không phản kích, không báo quan, tổn thất không chỉ là đóng

cửa một cửa hiệu.



Vậy phải làm sao ?