Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 8 : Đau ơi là đau

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Còn Nhu Nhi lúc này lại khẩn trương vô cùng, bị Đường Kính Chi nhìn chằm chằm làm toàn thân nàng cảm thấy thiếu tự nhiên, trước kia nàng đã được nghe người ta nói Đường Kính Chi đọc sách từ nhỏ, coi trọng lễ giáo,

cực kỳ cổ hủ, cho nên trước khi tới đây, nàng không cả dám trang điểm,

sợ Đường Kính Chi không vui, lúc này nàng ăn mặc đơn giản chất phác vừa

vặn, rất đoan trang hợp lý, dù là thế nàng vẫn lo tướng công của mình

nhìn ra chỗ nào không phù hợp.



- Nhu Nhi, nàng cũng ngồi xuống đi.



Đường Kính Chi thấy thiếu nữ ấy mặt đầy sợ sệt, dịu giọng nói:



Không ngờ y có ý tốt, nhưng lại làm cho Nhu Nhi sợ rúm người, quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói:



- Tỳ thiếp xuất thân đê tiện, không dám ngồi chung một phòng với Nhị gia.



Tiểu thiếp chỉ có thể tính là nửa nô nửa chủ, từ cách tự xưng đã thấy rõ

điều đó, không giống Đường Úc Hương, Nhu Nhi không có cả tư cách gọi

Đường Kính Chi là tướng công, mà gọi là Nhị gia như các hạ nhân khác,

cho nên trước mặt chủ nhân, nàng không có tư cách ngồi.



- Mau mau đứng dậy đi, lại đây ta xem nào.



Đường Kính Chi nghe thấy Nhu Nhi dập đầu rất mạnh, nghe rõ tiếng bồm bộp, làm y hoảng hồn, vội lên tiếng gọi nàng, sợ nàng tiếp tục dập đầu.



Nhu Nhi từ ngày vào phủ được dạy dỗ chủ tử bảo gì phải nghe, không được

vượt giới hạn chút nào, cho nên Nhu Nhi tuy sợ nhưng hết sức nghe lời,

đứng dậy dè dặt đi từng bước tới mặt Đường Kính Chi.



Nhìn thấy

trên chiếc trán trắng mịn có vết thâm tím, Đường Kính Chi thương vô

cùng, lấy ống tay tay áo khẽ lau bụi bẩn trên trán thiếu nữ, trách:



- Nàng xem kìa, dùng sức thế làm gì, tím hết cả rồi, đau không?



- Tỳ thiếp không đau ...


"Khụ!" Đường Kính Chi biết Lưu Hải nhìn thấy Nhu Nhi

cho nên mới đỏ mặt như vậy, có lẽ là lần đầu theo cha tới nhà giàu có

làm việc, nên mới hiếu kỳ ngó nghiêng như thế, mà dung mạo của Nhu Nhi

đích xác có thể khiến chàng trai trẻ nhìn thấy khó dời mắt đi ngay được.



Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Lưu Hải không thoát được một trận đòn, đương nhiên Đường Kính Chi không để ý, chỉ ho khẽ nhắc nhở, nói:



-

Thứ ta muốn làm rất đơn giản, chỉ cần biết nghề mộc có thể làm được, có

điều ta muốn trạm khắc thêm bên ngoài ít hoa văn, cái này phải xem tài

nghệ của các ngươi.



Lưu Chính nghe câu đầu thì thất vọng, thấy

việc này không xứng với tài của mình, hôm nay chỉ e không kiếm được bao

nhiêu tiền rồi, có điều nghe được câu sau thì mừng rỡ, gật đầu rối rít,

làm đồ gỗ khó nhất là điêu khắc hoa văn, nếu không có chút bản lĩnh,

đúng là không dám ra tay, nếu không tiền chẳng kiếm được, còn phí cả vật liệu, nhất là với tài tử nổi danh như Đường Kính Chi thì yêu cầu càng

cao.



- Nhu Nhi, lấy giấy bút ra đây.



Đường Kính Chi không vẽ trước là sợ thợ mộc không hiểu ý mình, cho nên mới định vừa vẽ vừa giải thích.



Sương phòng này ở gần thư phòng, cho nên Nhu Nhi không mất bao lâu đã mang

bút mực tới, đứng bên bàn mài mực, Đường Kính Chi chấm mực viết, cái thứ bút lông này dùng không thuận tay lắm, nhưng không làm khó được Đường

Kính Chi, kiếp trước y thích vẽ nhân vật hoạt hình, cho nên có nền tảng

hội họa tốt.



Đường phủ không phải nhà giàu bình thường mà là sĩ

tộc hào môn, cái gì cũng đòi hỏi cao, không cao cấp sẽ mất mặt, cho nên

Đường Kính Chi cố ý thiết kế phức tạp một chút, vả lại sau này y tính

ngày đêm nằm ngủ trên đó, cho nên còn phóng đại lên gấp đôi, dài tới tận hai mét, rộng mét hai, đủ cho hai người nằm.



Cha con Lưu Chính nghe Đường Kính Chi giải thích, càng nghe càng nhíu mày, xem ra việc này có chút khó khăn đây