Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 7 : Nhu di nương

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Lâm Úc Hương lại khuyên y nằm xuống giường, Đường Kính Chi khăng khăng

giữ ý mình, Lâm Úc Hương liền cùng tiểu nha hoàn đỡ y ra ghế.



Ngồi xuống ghế rồi, Đường Kính Chi mệt thở hồng hộc, Lâm Úc Hương sai tiểu nha hoàn lấy chăn đắp lên người y, bất mãn làu bàu:



- Đã bảo chàng nằm không chịu, cứ muốn đi lại cơ, giờ mệt chết rồi chứ?



Đường Kính Chi kiếp trước là cô nhi, bên cạnh chẳng có lấy một người thân,

làm gì có ai quan tâm tới y như thế, cho nên chẳng hề ngại nghe Lâm Úc

Hương trách móc, ngược lại còn thấy rất thích, rất dễ nghe.



Tiểu

nha hoàn thấy trán Nhị gia lấm tấm mồ hôi, liền lấy khăn tay ra lau,

nhìn thấy chủ tử của mình nghe trách mắng chẳng những không bất mãn,

ngược lại còn mỉm cười, trong lòng lập tức có tính toán, Nhị gia nhất

định rất yêu thích Nhị nãi nãi, nếu không với tính Nhị gia quyết không

thể chiều nàng tùy tiện như thế, sau này mình phải cẩn thận hầu hạ, vạn

vạn lần không thể đắc tội với vị chủ mẫu tương lai này.



- Úc Hương, trong nhà có ghế đu không?



Ngồi trên cái ghế cứng chẳng dễ chịu chút nào, Đường Kính Chi hỏi:



- Ghế đu?



Lâm Úc Hương tỏ vẻ không hiểu:



- Vậy ghế nằm?



Đường Kính Chi đổi cách hỏi:



Lâm Úc Hương lần này nghe ra, có điều lại lườm y, gắt gỏng:



- Có giường đàng hoàng không nằm, nằm ghế làm cái gì?



Giường? Nằm giường làm sao thích bằng ghế ghế nằm! Huống chi ... Đường Kính Chi kiếp trước sống rất khép kín, hướng nội, cho nên trừ xem phim chơi game ra, còn thích đọc sách, từ văn chương chính luận tới các loại tiểu

thuyết mạng, phóng sự điều tra, tin tức bên lề ... y đọc tuốt. Trong đó

không ít sách miêu tả đầu tranh tàn khốc ở bên trong các hào tộc, bất

cẩn một chút thì chết thế nào cũng không biết.
trước mặt Đường Kính Chi, dập đầu run run nói:



- Tỳ thiếp ra mắt Nhị gia.



Đường Kính Chi thấy thế giật nảy mình, vội vàng bảo nàng đứng dậy, thấy nàng

trang phục không giống nha hoàn này, lại quen quen mà không nhớ ra là

ai, hỏi:



- Nàng là ...?



- Bẩm Nhị gia, tỳ thiếp là di nương thứ hai của người, tên là Nhu Nhi.



Di nương là tiếu thiếp, phận làm thiếp không có họ, tên do nhà chồng đặt

lại, cơ bản không còn chút liên quan gì tới nhà mẹ đẻ nữa.



Thì ra Lâm Úc Hương giận Đường Kính Chi mà bỏ đi, nhưng vẫn lo cho y, nên mới gọi Nhu di nương tới chăm sóc y thay mình.



Nhu Nhi tính tình hiền lành, ngoan ngoãn, có điều vào Lâm gia đã hơn một

tháng, nhưng còn chưa được gặp Đường Kính Chi, vì hôm được gả vào Lâm

gia thì Đường Kính Chi cảm lạnh, ngay cả động phòng cũng không có.



Về sau sức khỏe Đường Kính Chi ngày một đi xuống, lại còn phải lo chuyện làm ăn của gia tộc, càng chẳng có thời gian gặp nàng.



Còn Đường Kính Chi thì trong ngày tuyền thiếp, y có đứng từ xa nấp sau một

hòn giả sơn quan sát, nhìn thấy Nhu Nhi mặt mũi xinh xắn ngoan ngoãn,

nhận ra nàng là người biết nghe lời, cho nên mới chọn trúng nàng trong

hơn hai mươi cô gái, có điều do chỉ nhìn nàng từ xa, cho nên hiện không

nhận ra cũng là bình thường.



Nhu di nương, Nhu Nhi?



Nói vậy cô bé này là nữ nhân của mình?



Nghĩ tới đó Đường Kính Chi nhìn kỹ thiếu nữ này một lượt, tuy khuôn mặt

thanh tú, nhưng còn quá non nớt, chẳng có mấy đường cong nữ nhân rõ ràng là một cô bé con, ít tuổi hơn cả Lâm Úc Hương nữa, nếu vào thời của

mình chắc hẳn chỉ mới đang học lớp bảy lớp tám thôi, vậy mà đã gả đi

rồi? Tuy biết thời cổ con gái 13 tuổi có khi có con rồi, nhưng tận mắt

chứng kiến y vẫn không khỏi lạ lùng.