Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 6 : Không phải là mơ

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Đường lão thái quân phủ quyết luôn:



- Không được, người cháu còn yếu, không chịu được gió.



Lâm Úc Hương thấy mặt Đường Kính Chi có vẻ khó ở, cắn răng lên tiếng:



- Lão thái quân, kỳ thực phòng phải thường xuyên thông gió mới có lợi cho sức khỏe người bệnh, mấy ngày trước tôn tức đã định mở cửa thông gió

rồi, nhưng đại phu khác được trong phủ mời tới lại nói gì cũng không cho mở cửa ra.



Đường lão thái quân thấy đích tôn hít thở khó khăn,

lại nghe Lâm Úc Hương nói vậy, trong lòng do dự, có điều bà sống tới

chừng này tuổi rồi, chưa bao giờ nghe thấy đại phu nào nói thường xuyên

mở cửa thông gió lại có lợi cho sức khỏe:



- Thực sự không sao chứ?



- Vâng, hiện giờ là giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài rất cao, trong phòng

nếu lâu không thông gió, bệnh nhân sẽ có hiệt tượng chóng mặt hoa mắt,

cực kỳ bất lợi cho việc phục hồi sức khỏe, chúng ta chỉ cần đặt một tấm

bình phòng trước giường, chắn gió bên ngoài, không cho nó thổi trực tiếp vào người ... tướng công, thì không lo bị phong hàn.



Lâm Úc Hương kiên nhẫn giải thích:



Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương nói đâu ra đó, liền gật đầu đồng ý. Lâm Úc Hương thấy thế đứng dậy, trước tiên lấy bình phong che ở trước

giường, sau đó mới đi mở cửa sổ ra.



Thấy Lâm Úc Hương chu đáo tỉ

mỉ như thế, Đường lão thái quân gật gù, biết bệnh nhân không tiện nói

nhiều, dặn dò thêm vài câu rồi đi.



Đường lão thái quân đi rồi,

trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí liền trở nên có chút gượng

gạo, lúc này Đường Kính Chi mới có thời gian quan sát kỹ càng cô vợ trẻ

của mình, da dẻ nõn nà được trang điểm nhẹ càng nổi bật dung mạo như hoa như ngọc, khuôn mặt chưa hết vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng vóc dáng yêu

kiều với đường cong ẩn ẩn lộ lộ đầy sức sống thanh xuân, đúng là giai

nhân tuyệt sắc, thật khó tin đó lại là vợ mình.



Cứ im lặng thế

này cũng không ổn, Đường Kính Chi hắng giọng một cái, lên tiếng trước,

biết phải gọi nàng là nương tử, nhưng cách xưng hô kiểu cổ này không


Lúc này sắc mặt Lâm Úc Hương rất khó coi, nàng không tin với y thuật của

mình mà lại không thể trị hết bệnh cho Đường Kính Chi, do dự đáp:



-

Kỳ thực thân thể chàng không có bệnh gì lớn, chỉ là do trước kia thiếu

rèn luyện, sức khỏe không tốt, công năng tỳ vị hơi kém, khiến ăn uống

không ngon, khí huyết không đủ, cho nên người mới gầy gò, tinh thần uể

oải.



Dừng một chút rồi bổ xung:



- Thêm nữa chính vì khí huyết

không đủ, thường bị váng đầu, nằm trên giường quanh năm, người càng thêm kém, kinh mạch bế tắc, cơ thịt suy yếu, nhưng tổng thể mà nói, đó hoàn

toàn không phải bệnh.



Đường Kính Chi nghe nàng nói xong cũng không đáp lại, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bảo:



- Nàng đỡ ta dậy đi lại một chút.



Vừa nói vừa vịn thành giường đứng lên.



Lâm Úc Hương thấy thế cả kinh, vội ấn y nằm lại giường, khuyên:



- Người chàng còn yếu, cứ nằm tốt hơn.



- Nàng chẳng bảo do ta quanh năm nằm giường, lười vận động nên sức khỏe không tốt là gì ...



.



Đường Kính Chi không nghe, cứ muốn xuống giường, Lâm Úc Hương can không được

đành với tay lấy một cái áo dày khoác lên người y, sau đó đỡ tay phải y

đi trong phòng vài bước. Có điều cái có thể này yếu đuối vô cùng, mới đi được năm sáu bước, chân đã muốn xụi xuống rồi.



Lâm Úc Hương vội gọi một tiểu nha hoàn vào, mỗi người một bên định dìu y về giường.



- Không, ta không muốn nằm, nàng đỡ ta ra ghế, ngồi xuống là tốt rồi.



Đường Kính Chi nói rồi chỉ vào một cái ghế gỗ lim: