Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 80 : Cuộc sống trong đại viện

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Sương Nhi vẫn như vậy, luôn vận một thân váy trắng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau đặt ở tiểu phúc, như một đóa sen trắng không nhuốm bùn. Nhu

Nhi váy xanh lục, trên đầu gài một cây trâm ngọc màu xanh, tươi mát động lòng người. Uyển Nhi thì váy dài màu lam, dáng vẻ ung dung, uyển

chuyển.



Ngọc Nhi là ăn mặc lạc loài nhát, chiếc váy đen bó sát

người, làm vòng eo nhỏ nhắn, cùng bầu ngực đầy đặn trở nên cực kỳ bắt

mắt, hai bên mép váy đều xẻ một đoạn, để tiện đi lại, bên trong còn mặc

chiếc quần bó màu đen.



Bốn vị di nương thấy Lâm Úc Hương đi vào, định bước tới thi lễ, Lâm Úc Hương đưa tay ra đỡ hờ, nói:



- Đứng cả lên đi, sau này gặp ta không phải hành đại lễ như thế.



Bốn nàng hơi ngạc nhiên nhìn nhau, đều lần lượt nhún eo thi lễ, đứng im lặng một bên.



Nhìn bốn vị di nương ai nấy đều đẹp như tiên nữ, Đương Úc Hương trong

lòng lại phẫn nộ từng cơn, tên Đường Kính Chi đó thật tốt số, bao nhiêu

tiểu thiếp yểu điệu thế này, làm người khác ghen tị chết thôi.



Đi tới chủ vị ngồi xuống, Lâm Úc Hương khoát tay:



- Mọi người đều là tỷ muội cả, không cần câu nệ như thế, ngồi xuống đi.



- Vâng.



Có ba vị di nương đáp lời, ngồi xuống ghế dưới.



Chỉ có Nhu Nhi không ngồi, nàng đi tới bên bàn, đích thân pha trà rót

cho Lâm Úc Hương và ba vị di nương, tức lúc quyết định học tập những nữ

nhân khác của tướng công, nàng muốn bắt đầu bằng việc tạo dựng mối quan

hệ tốt với họ.



Đợi Nhu Nhi ngồi xuống rồi Lâm Úc Hương mới nhìn sang Ngọc Nhi, Ngọc Nhi vẫn đeo khăn che mặt, làm người khác không thấy được tướng mạo của nàng:



- Ngọc Nhi muội muội, hôm qua nhờ muội trượng nghĩa ra tay, mới giữ được cho ta một mạng, Úc Hương tạ ơn muội.



Nói rồi đứng dậy thi lễ vạn phúc với Ngọc Nhi.



Địa vị tiểu thiếp và chính thế chênh lệch chẳng khác chủ tử và nô bộc

là bao, cho nên Lâm Úc Hương hạ mình nói một tiếng cám ơn là chuyện

không hề dễ dàng.


Nhu Nhi lúc này cũng đứng lên, thi lễ nói:



- Nhị nãi nãi đúng là rộng lượng.



Lâm Úc Hương đỡ Nhu Nhi dậy, thầm nghĩ may mà còn có hai di nương hiểu chuyện, nếu không nàng sao sống nổi.



Thấy sắp tới giờ phải thỉnh an Đường lão thái quân, cho nên chỉ trò

chuyện vài câu rồi đi trước, Nhu Ni và Uyển Nhi rảnh rỗi không có việc

gì để làm, kết bạn ra hậu hoa viên ngắm cảnh.



- Sương tỷ và Ngọc muội vừa rồi có hơi mạo phạm.



Đi dưới còn đường nhỏ, tay lướt qua khóm hoa bên cạnh, Nhu Nhi thở dài, nàng thực sự hi vọng mọi người hòa thuận với nhau.



Uyển Nhi gật đầu tán đồng, bất kể trước khi gả cho người thân phận ra

sao, cao ngạo thế nào, nhưng bước qua cổng Đường phủ, là thành tiếu

thiếp của Đường Kính Chi rồi, ít nhất không ai cưỡng ép bọn họ vào Đường phủ, phải nhận rõ thân phận của mình, sao có thể không tôn trọng chính

thê, hai người đó, đúng là hơi quá đáng.



- Nhu Nhi tỷ tỷ, chúng ta tới tìm họ nói chuyện đi, hi vọng có thể khuyên họ đừng gây chuyện

với Nhị nãi nãi nữa, nếu không hậu viện mà náo loạn lên thì chẳng phải

là chuyện hay.



Di nương lớn nhỏ xếp theo thứ tự tiến môn, cho nên

Nhu Nhi dù ít hơn Uyển Nhi năm sáu tuổi, nhưng Uyển Nhi vẫn phải gọi là

tỷ tỷ.



Cùng lúc đó Đường Kính Chi làm xong việc ở tửu lâu, ra

hiệu cho Từ Phúc theo sát Lưu Bưu, rồi cùng Thị Mặc trở về phủ, nhớ lại

chuyện hôm qua Ngọc Nhi cứu Lâm Úc Hương một mạng, biết tính Lâm Úc

Hương ương ngạnh, chưa chắc đã chịu bỏ thể diện xuống cám ơn, liền tính

tới tiểu viện của Ngọc Nhi, thuận tiện nói một tiếng cám ơn hộ Lâm Úc

Hương.



Xuyên qua lối đi nhỏ, hành lang quanh co, Đường Kính Chi và Thị Mặc tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi, lần trước đã gặp qua một

lần, cho nên lần này Đường Kính Chi không còn ngại ngùng gì, bất kể nói

thế nào Ngọc Nhi cũng là nữ nhân của y, sau này sống với nhau cả đời.



Kỳ thực phu thê thi thoảng có chút cãi vã xung đột với nhau chẳng có

gì, ngược lại nếu cả hai chẳng thèm để ý tới nhau, như hai đường thẳng

song song, vậy mới gọi là nguy.