Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 81 : Nàng làm được không?

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Tới trước tiểu viện, Đường Kính Chi để Thị Mặc tới gọi cửa, một lúc sau Ngọc Nhi dẫn hai nha hoàn thiếp thân ra nghênh đón.



Vẫn giống lần gặp mặt trước, Ngọc Nhi với trang phục nữ hiệp, eo nàng

thắt một dải đai lưng làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ đến mức tận

cùng, đồi ngực nảy nở tròn trịa khiến người ta không dứt mắt ra được,

mặt đeo chiếc khăn đen mờ mờ, làm người ta nhìn thấy, nhưng không không

thấu, như ẩn như hiện tăng thêm rất nhiều sắc thái thần bí.



- Tỳ thiếp thỉnh an Nhị gia.



Ngọc Nhi chắp hai tay coi như hành lễ.



Từ khi biết Ngọc Nhi hiểu võ công, Đường Kính Chi thêm một phần hiếu kỳ về nữ tử này, không để ý tới cách chào hỏi không phải phép của nàng,

mỉm cười đi vào phòng trước.



Hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh

Ngọc Nhi tên là Châu Nhi và Viên Nhi, chừng mười ba mười bốn, dung mạo

bình thường, nhưng lanh lợi, đều tết hai cái đuôi sam, tay chân nhanh

nhẹn pha trà rót nước cho chủ tử.



- Nghe nói nàng biết võ công à?



Đường Kính Chi không đợi trà xong, nóng vội hỏi:



Mắt Ngọc Nhi thoáng qua vẻ canh giác, nhíu mày nói:



- Biết một chút, sao, tỳ thiếp không được tập võ à?



Đường Kính Chi không chấp cách nói chuyện hơi đốp chát của nàng, người

tập võ mà, đại bộ hơi thẳng tính một chút, giọng hơi kích động:



- Thật à? Vậy nàng có thể đá gẫy một cái cây lớn không?



Vừa nói vừa dùng tay minh họa, cái cây đường kính khoảng 30 cm.



- Không thể.



Dù Ngọc Nhi định ngó lơ Đường Kính Chi cũng phải trợn mắt lên lườm y, y tưởng chân mình làm bằng sắt sao, cái cây to như thế ai mà dùng chân đá gãy được.



- Thực sự không thể à?



Đường Kính Chi hơi thất vọng, nhưng chưa chịu thôi, biết đâu nàng khiêm tốn?



Ngọc Nhi lần này không thèm trả lời, lạnh lùng nhìn y.




Tận mắt nhìn thấy công phu của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi hít sâu một

hơi, miệng chứ A mắt chữ O, mặt đầy kinh ngạc, mặc dù khinh công của

Ngọc Nhi không thần kỳ như trong phim ảnh, nhưng tận mắt chứng kiến làm

người ta chấn động, nói thân nàng nhẹ như chim én cũng không sai.



- Ngọc Nhi, chỗ đó cao quá, hay là nàng xuống đi.



Có bản lĩnh thì có bản lĩnh, nhưng cơ thể vẫn là xương thịt, Đường Kinh chi nhìn mà phát hoảng, tường cao năm mét, bằng tòa nhà 3 tầng thời

hiện đại chứ ít gì, không cẩn thận ngã xuống thì nguy.



Ngọc Nhi khinh thường Đường Kính Chi nhát gan, nhưng vẫn nghe lời, hai chân búng một cái, từ trên bức tường cao nhẹ nhàng lướt xuống.



Tới khi

Ngọc Nhi an toàn chạm đất rồi, tim Đường Kính Chi vẫn đập thùm thụp

không ngừng, không nghĩ Ngọc Nhi lại nghe lời nhảy thẳng xuống như thế,

chẳng may ngã thì sao? Bỗng nhiên ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng,

tức giận nói:



- Sao nàng lại nhảy xuống như thế? Lỡ bị ngã thì sao?



Nhìn ánh mắt giận dữ chứa đầy quan tâm lo lắng của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi ngớ ra, miệng mấp máy, cuối cùng không phản bác, nàng nhìn ra Đường Kính Chi thực sự quan tâm tới mình, sợ mình bị thương, ánh mắt này nàng từng nhìn thấy từ người nhà của nàng.



Khi đó nàng còn nhỏ, gia gia nàng nghiêm khắc dạy nàng võ công, nhưng lại lo nàng bị thương, mỗi lần vì sơ xuất khong hoàn thành động tác, mỗi lần không cẩn thận mắc

sai lầm, nàng đều thấy ánh mắt giận dữ và lo lắng của gia gia.



- Tỳ thiếp không sao.



Ngọc Nhi quay đầu đi, không để Đường Kính Chi nhìn thấy tâm tình nàng biến hóa.



- Không sao thì tốt, sau này leo tường cũng được, nhưng khi xuống, tốt nhất là dùng thang.



Đường Kính Chi còn chưa hết sợ, dặn dò:



Hai vai run run, Ngọc Nhi mím chặt môi mới không cười ra tiếng, tên Nhị gia này đúng là buồn cười.



- Khụ, Ngọc Nhi à, chúng ta thương lượng với nhau được không?



Đường Kính Chi yên tâm rồi, mặt chuyển sang nịnh bợ:



Ngọc Nhi tức thì cảnh giác:



- Có chuyện gì?