Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 82 : Mộng võ hiệp

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Ha ha, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ muốn nàng dạy ta võ công, ta

không yêu cầu cao lắm, chỉ cần sau này có thể leo lên bức tường cao ba

năm mét như nàng là được.



Tất cả nam nhi Trung Quốc đều mang một giấc mộng võ hiệp, Đường Kính Chi cũng không phải là ngoại lệ,



Vậy nhưng Ngọc Nhi bĩu cái miệng nhỏ, trực tiếp hắt một chậu nước lạnh vào ngọn lửa hi vọng vừa nhen nhúm của y:



- Đừng nằm mơ, Nhị gia người tuổi quá cao, xương cốt phát triển hoàn

toàn, cả đời này trừ khi dựa vào thang, nếu không đừng mong lên được bức tường cao như thế.



- Thật à?



Ngọc Nhi gật đầu gọn gàng, trong mắt còn mang vẻ xem thường.



Bị nữ nhân của mình coi thường, Đường Kính Chi đỏ mặt, không phục cãi:



- Chưa chắc, chỉ cần ta chịu khó chịu khổ, kiên trì thì nhất định có

thể thành công, nàng chỉ cần nói có dạy cho ta hay không thôi.



- Nhị gia muốn học thật à?



Đột nhiên khẩu khí của Ngọc Nhi mềm xuống:



Trong lòng mơ hồ có linh cảm không lành, nhưng Đường Kính Chi chết vẫn giữ thể diện, gật đầu:



- Đương nhiên.



- Vậy được, sáng mai vào giờ mão, Nhị gia tới viện tử tìm tỳ thiếp, tỳ thiếp sẽ dạy cho Nhị gia thật cẩn thận.



Ngọc Nhi ném lại một câu rồi bỏ đi.



Châu Nhi và Viên Nhi vội thi lễ rồi chạy theo chủ tử, trong sân còn Thị Mặc vẫn ngơ ngơ ngac ngác và Đường Kính Chi đang lẩm bẩm:



- Vào giờ mão? Thế chẳng phải là mới năm giờ sáng sao?



Thị Mặc nghe thấy chủ tử muốn học võ thì kinh ngạc á khẩu luôn, nó theo bên Đường Kính Chi từ nhỏ, tất nhiên biết chủ tử trọng khoa văn, khinh

võ cử, cho rằng chỉ có đọc sách thánh hiền mới có thể an bang trị quốc,

còn vung đao múa kiếm thì chỉ là đám người thảo mãng, gây mất an ninh

trật tự.



Giờ Nhị gia không giận Ngọc di nương biết võ công đã đành, còn muốn theo học vung thương múa gậy.



Gãi đầu suy nghĩ mãi mà không có đáp án, khi Ngọc di nương đi rồi, Thị

Mặc mới đi tới bên Đường Kính Chi, hỏi với giọng không chắc lắm:



- Nhị gia muốn tập võ thật sao?



- Nói thừa.
Lâm Úc Hương không hiểu lắm:



- Chuyện gì?



- Chuyện rời phủ ấy.



Tri Đông cũng đi tới giúp.



Mặt Lâm Úc Hương ngẩn ra, lắc đầu:



- Chưa nói, làm sao?



Lời vừa mới dứt nàng ý thức ngay được chuyện chẳng lành, quả nhiên hai tiểu nha đầu nghe thấy câu này, toàn bộ dừng động tác.



Tri Thu lại hỏi:



- Nhị nãi nãi, vậy chuyện rời phủ người đã nói với lão thái quân chưa?



Không có gì bất ngờ, Tri Đông thấy chủ tử mình lắc đầu luôn, yếu ớt giải thích:



- Nhị nãi nãi, hiện người đã là tức phụ hào môn, làm gì có lý nào lại

không bảo với trưởng bối hoặc tướng công của mình mà đã tùy ý ra ngoài

chứ?



- Đúng thế Nhị nãi nãi, nếu không nói với lão thái quân

hoặc Nhị gia, chúng ta không thể rời phủ, nếu không lão thái quân biết

được, người là chủ tử còn đỡ, cùng lắm thì quỳ mấy canh giờ, nhưng bọn

nô tỳ thì thảm là cái chắc rồi, không khéo lão thái quân sai người lột

da bọn nô tỳ ấy chứ.



Tri Tru lúc này cũng mất hết tinh thần:



Mặc dù Lâm Úc Hương rất bất mãn Tri Thu nói mình bị phạt quỳ mấy canh

giờ còn đỡ, nhưng chuyện rời phủ xem ra đúng là có chút rắc rối rồi.



Thực ra quy củ này hai tiểu nha đầu cũng mới gần đây theo học được từ

Tường Vi a di thôi, biết rằng tức phụ cô nương trong hào môn đại viện

không thể tùy ý ra ngoài, nếu không bị người ta biết được sẽ nói nhà này gia giáo không nghiêm, gia phong không đàng hoàng, tình tiết nghiêm

trọng thầm chí nữ nhi đợi gả trong nhà không tìm được nhà chồng.



Thuận miệng hỏi, kết quả tồi tệ, Lâm Úc Hương cúi gục đầu xuống, lòng

rầu rĩ hết sức, lê bước chân về bên giường, rồi thả người ngã uỵch xuống dường, chăn đệm rất mềm, nàng không bị đau, nhưng đầu nàng thì rất đau, đau đầu nghĩ cách làm sao cho một trong hai người kia gật đầu cho nàng

ra ngoài.



Đường lão thái quân là người nghiêm khắc, thù đoạn

độc ác, nàng không dám đi xin, cho nên nàng liền đem hi vọng đặt lên

người Đường Kính Chi.