[Dịch]Cực Võ

Chương 127 : Vương trưởng lão – Vương Thiên Nhất

Ngày đăng: 03:30 21/08/19

Thư sinh nam tử kia lời nói kinh người, trực tiếp khiến mọi người trong tòa bát giác thạch viện này đều bất ngờ, Thư sinh này một thân áo trắng tinh khôi, đầu đội mũ quan màu đen, tay cầm quạt giấy nhè nhẹ phe phẩy, cơ thể cũng không tính là to lớn, chiều cao khoảng trên dưới 1m5, nhìn đi nhìn lại đều không cảm thấy người này mạnh chỗ nào. Đương nhiên đã tiến vào Vương Bản Sơn bất cứ ai cũng phải có bản sự, nếu không sao có tư cách nhận được tiến cử?. Tên nhất lưu kiếm khách kia, ánh mắt nhẹ chớp động nhìn thư sinh nam tử, sau đó nắm lấy thanh kiếm của mình, giọng nói âm trầm cùng lạnh lẽo vô cùng. “Ngươi muốn chết?”. Nhất lưu kiếm khách nói xong, thân hình lóe lên, chỉ thấy hắn đã xuất hiện trước mặt nữ tử giả nam trang kia, kiếm phong xé gió mà tới. Chỉ thấy thiếu nữ kia trong mắt khẽ xuất hiện một tia coi thường, quạt giấy thu lại, sau đó dùng cây quạt giấy mạnh mẽ ngăn một kiếm kia lại, chỉ nghe một tiếng ‘keng’ thanh thúy vang lên. Cây quạt phe phẩy nhẹ nhàng kia, dĩ nhiên làm bằng sắt?. Sau đó cây quạt lập tức mở ra, lần này đến cả mắt Vô Song cũng sáng lên, dĩ nhiên bên trong dấu ám khí. Nhất lưu kiếm khách cũng không phải đèn đã cạn dầu, cả người rất nhanh nhảy ngược về phía sau, vừa vặn đề mấy cây kim châm cực nhỏ kia lướt qua người. Một kiếm của hắn chống xuống đất dựa theo từng bước chân của hắn lùi lại, cũng không có mất đi trọng tâm. Thân hình nhất lưu kiếm khách kia một lùi, liền lùi ra khỏi thạch viện mới có thể dừng lại, tuy nhiên thiếu nữ cũng tuyệt không có dừng lại. Nàng vậy mà phi cây quạt của mình ra, lực cổ tay của nàng tuyệt đối làm Vô Song mở rộng mắt mà nhìn, cây quạt sắt kia căn bản sẽ không nhẹ nhàng gì, trong tay nàng vậy mà không khác gì phi tiêu?. Hơn nữa Vô Song cảm thấy thủ pháp phóng vũ khí này cực kỳ quen thuộc, đây chính là thủ đoạn của đám Huyết Chích Đoàn phóng ra Huyết Chích. Cây quạt sắt xé gió mà tới, tốc độ cực nhanh, tuy nhiên với nhất lưu cao thủ mà nói, không phải là không thể đỡ. Chỉ thấy kiếm khách cổ tay xoay ngược lại, một kiếm chém từ dưới đất lên, mạnh mẽ chém bay cây quạt lên trời. Tia lửa bắn lên, cây quạt sắt bị đánh bật lại phía nữ nhân. Lúc này cả Hồ Phỉ cùng Vô Song, trong mắt đều hiện lên một tia ngưng trọng, cả hai thấy nữ tử kia, rút ra một con dao nhỏ từ bên hông. Con dao này chiều dài chỉ khoảng 15 cm, một con dao hết sức bình thường... Ở trên chiến trường, một tấc dài một tấc mạnh, ở trên chiến trường thương có thể coi là bá vương. Trên giang hồ liền cộng tôn đao kiếm, đao cùng kiếm là hai loại vũ khí được dùng nhiều nhất thiên hạ, kiếm chính là đại diện cho người quân tử, đao đại diện cho thiết huyết nam nhi. Về phần dao... lại khác. Dao là đoản khí, đoản khí là thứ gọi chung vũ khí ngắn. Trong thiên hạ người dùng đoản khí chiến đấu vốn không nhiều, nhưng không phải vì đoản khí yếu chỉ vì nó quá mức khó sử dụng. Đoản khí bị giới hạn rất lớn về khoảng cách, rất nhiều người dùng đoản khí chỉ để ám sát mục tiêu, sử dụng đoản khí với nhiệm vụ làm ‘kỳ binh’ dự phòng. Vô Song cũng có một thanh chủy thủ, hắn cũng dùng thanh chủy thủ này phòng thân, chứ không phải mang ra chiến đấu. Tuy nhiên cách dùng của đoản khí vốn là tập sát, trong không gian hẹp, đoản khí liền làm vua. Thậm chí song quyền cùng đoản khí đều được gọi là vua cận chiến. Vô Song thật sự không ngờ, hắn vừa đến Vương Bản Sơn đã được nhìn thấy một cao thủ trẻ tuổi dùng đoản khí tấn công. Trong trang phục thư sinh, cũng không nhìn ra nữ nhân kia có cái gì đẹp đẽ, bất quá tốc độ của nàng rất nhanh, động tác của nàng cực kỳ gọn gàng, căn bản không có động tác thừa. Đầu tiên tay đẹp đưa lên cao, chuẩn xác bắt lấy cây quạt đang bay về, sau đó cả người xoay tròn trên không trung, cây quạt lần thứ hai bắn tới, đồng thời nữ nhân này tiếp tục hạ thấp trọng tâm, cả người như một con báo đốm săn mồi. Quạt sắt lại tiếp tục công kích, có điều lần này nhất lưu kiếm khách cũng không có lùi lại nữa, hắn dùng hai tay nắm chặt kiếm của mình, toàn tực bổ xuống một kiếm. Lực cánh tay người này cũng là cực đáng sợ, bởi hắn có thể đánh cho cây quạt sắt găm thẳng xuống mặt đất nhưng lúc này, nữ nhân kia cũng vừa vặn lại gần. Một dao đâm tới, đầu tiên là cổ họng. Một dao này không ngờ lại mang theo sát tâm phải giết. Nhất lưu kiếm khách sắc mặt tái đi, cho dù ở Vương Bản Sơn vốn không cho phép trước khi sát hạch bắt đầu chủ nhân của hắc lệnh giết nhau, bất quá nhìn một dao này, sát khí ngưng thành thực chất, loại sát khí này căn bản không phải là giả. Đừng nói là nhất lưu kiếm khách, cho dù Vô Song hay Hồ Phỉ đều bốn mắt nhìn nhau. Sát khí của nữ nhân này, rất nặng. Võ công không phải quá đáng sợ, nhưng sát khí căn bản không hợp cái độ tuổi của nàng. Rốt cuộc nàng bắt đầu giết người năm bao nhiêu tuổi?. Nhất lưu kiếm khách hoảng sợ lùi lại, tay nắm chặt trường kiếm, một chém từ dưới lên, muốn đẩy lùi thế công này, tuy nhiên nữ nhân kia lại càng nhanh hơn hắn một nhịp, một bước thật dài, vừa vặn áp sát nhất lưu kiếm khách, ánh mắt lóe lên hàn khí. Con dao xoay ngang ra, đỡ lấy một kiếm chém lên này, lực va chạm không có đẩy lùi nàng, trái lại làm nàng nhảy bật lên cao, con dao xoay tròn, không ngần ngại đâm xuống. Một đâm này xuyên thủng qua da thịt, cắm ngập cả con dao vào bả vai nhất lưu kiếm khách. “AAAAAAAAAAAAA”. Một tiếng hét thảm đầy đau đớn vang lên, nhưng đổi lại vẫn là cái ánh mắt lạnh như băng kia, nàng rút con dao ra, máu bắn lên khuôn mặt trắng trẻo, căn bản không nhíu lấy một cái. Cổ tay nhẹ xoay, một con dao đâm thẳng vào bụng hắc y kiếm khác, rồi lại rút ra, vòng tay ra ngoài, sống dao quay ngược trực tiếp đâm thẳng vào lưng đối phương, toàn bộ đều là đâm ngập con dao. Lần thứ ba rút dao ra khỏi da thịt đối thủ, nàng lùi lại. Trong cái nắng nóng của Vương Bản Sơn, mặt lạnh không chút cảm xúc, lấy ra một tấm khăn tay từ từ lau đi vết máu trên dao. Cái nắng nóng của Vương Bản Sơn, bỗng chốc bị nàng... làm cho trở thành rét lạnh. Mặt có chút cúi xuống, chỉnh lại mũ quan, rồi bước về thạch viện. Vương Bản Sơn – Thiên Ý Thành vốn là một nơi như thế. Võ công ở đây, không quan trọng. Ở Vương Bản Sơn, quan trọng liền là tâm tính. Sát thủ chỉ cầu giết người, không cầu gì khác. Nếu nhất lưu kiếm khách mạnh mẽ tiến lên, bất chấp tất cả điên cuồng một chiến, hắn liền thắng chỉ tiếc hắn không có cái dung khí này, hắn bị một người rõ ràng yếu hơn mình đánh bại. Đây là lý do tại sao, Thiên Ý Thành không quan tâm xuất phát điểm, không có yêu cầu về xuất phát điểm. Xuất phát điểm cao thấp khác nhau nhưng kết thúc điểm lại giống nhau, chỉ có sống cùng chết. Nhìn theo thân ảnh nữ tử kia từ từ tiến về bát giác thạch viện, lần đầu tiên Vô Song tự hỏi. Nữ nhân này nàng rốt cuộc lớn lên như thế nào?. Vô Song năm nay có thể coi là 11 tuổi hắn cũng đã giết người thậm chí không ít người nhưng phải biết linh hồn của hắn là của nam nhân 30, tâm trí của hắn mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, lại thêm tác dụng phụ của Quỳ Hoa Bảo Điển làm việc giết người với Vô Song mà nói.... dễ quen thuộc hơn nhiều. Hắn tự hỏi, là thế lực nào, là cao nhân nào đào tạo một cái nữ nhân thành dạng này?. Nàng còn chưa 16 tuổi, thậm chí càng nhỏ nhưng sau lưng nàng dĩ nhiên là một mảnh tu la huyết lộ. Nữ nhân bước tới, đám cao thủ bên trong bát giác thạch viện trở nên im lặng rất nhiều, lúc trước bọn họ không có ai đánh giá nàng quá cao, nhưng hiện tại nàng có tư cách để người khác kiêng kị. Một lần nữa ngồi xuống trước mặt Vô Song, im lặng điều tức. Giết người với nàng, vốn chỉ như ăn cơm uống nước. Người chết như đèn diệt, đầu rơi xuống liền xong. Nhìn bóng lưng thiếu nữ này, Vô Song bỗng lên tiếng. “Ngươi tên là gì?”. Ở Vương Bản Sơn hỏi tên người khác là một hành động tương đối ngu xuẩn, dù sao cũng không ai dùng tên thật ở nơi đây hơn nữa nếu ngươi chủ động hỏi tên người khác, sẽ khiến đối phương với ngươi xuất hiện một tia đề phòng. Trước khi bắt đầu khảo hạch chân chính, bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ thù. Vô Song dám kết bạn với Hồ Phỉ không phải bởi Hồ Phỉ đáng tin, cũng chẳng phải kẻ này thật thà chỉ là Vô Song tài cao gan lớn mà thôi. Cho dù Hồ Phỉ thật sự tấn công Vô Song, Vô Song hắn sợ gì?. Nữ nhân kia mắt liếc Vô Song, sau đó cũng không biết suy nghĩ cái gì, liền khẽ mở miệng. “Ta gọi Tây Môn Tuyết”. Không đợi Vô Song đáp lời, bên cạnh hắn Hồ Phỉ đã lên tiếng. “Phi Hổ là tên ta”.Sau đó lại đến lượt nữ nhân nhất lưu cao thủ duy nhất lúc này mỉm cười, có chút ôn nhu. “Mộ Dung Ảnh”. Cuối cùng là bàn tử, gãi gãi đầu rồi cười ngây ngô. “Hà hà, tiểu đệ là Vương Thiên Nhất, mấy vị đại ca đại tỷ vẫn là chiếu cố nhiều hơn”. Vô Song cũng không ngờ hỏi tên một người, ra luôn tên ba người còn lại, hắn cũng cười cười. “Nguyễn Vũ Phong”. Lần này bàn tử chết bầm khóe miệng mở lớn nhìn Vô Song. “Oa, Phong tỷ tỷ ngươi họ kép Nguyễn Vũ sao?, họ này thật lạ nha. Ngươi xinh đẹp như vậy nhưng tên ngươi có chút xấu, ghép lại mơ hồ giống tên nam nhân hơn là nữ nhân”. “Ta biết rồi, là cha mẹ ngươi muốn có con trai, mới đặt tên như vậy đúng không?, chậc chậc họ kép Nguyễn Vũ 9 phần không phải người trung nguyên đi, Phong tỷ tỷ, ngươi là đến từ đâu”. Vương Thiên Nhất vừa nói xong, Vô Song lại tung quyền đấm một cái vào mặt hắn. “Câm miệng, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm”. Vô Song thật sự hối hận vô cùng, biết thế hắn trước khi đến đây liền dịch dung một lần... Nguyên Vũ Phong đương nhiên là con trai, nào phải tên con gái?. Thời gian... cứ thế trôi qua. Cho đến tận hoàng hôn, khi thời tiết cũng bớt oi bức, Vô Song mới lại nhìn thấy có người lục tục tiến tới. Đây là một đôi nam tử, thân hình có chút hùng tráng, quần áo đều làm bằng da thú, để lộ cơ ngực cường tráng, khuôn mặt hai người này cũng có chút giống nhau, vừa nhìn đã có thể thấy đây là một đôi huynh đệ. Hai cái nam tử này thân hình rất cao, phải nói là cao quá tuổi, so với Hồ Phỉ mà nói, còn cao hơn nửa cái đầu. Hai người này bước đến thạch viện sau đó liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phía nhất lưu kiếm khách. Không thể không nói, nhất lưu kiếm khách kia cũng có vài phần bản sự, hắn bị thương rất nặng, nều là người khác đã sớm chết, vậy mà hắn lúc này vẫn sống. Người này trước khi lên Vương Bản Sơn, vẫn là chuẩn bị sẵn kim sang dược, dùng kim sang dược bịt vào vết thương, sau đó xé nát áo ngoài, che lấy ba vết dao kia nhờ vậy vẫn chưa mất máu mà chết. Chỉ là vết thương trên lưng, không cách nào tự mình băng bó, hắn chỉ có thể trực tiếp đắp kim sang dược lên, lưng tựa vào một cành cây lớn, liên tục thở dốc, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời, trên người lúc nóng lúc lạnh. Hắn chưa chết nhưng hiện tại đã quá yếu, nếu không chết ở đây chỉ sợ sau khi khảo hạch bắt đầu, cũng sẽ chết. Hai nam tử hùng tráng kia thấy vậy, ánh mắt khẽ nhíu, sau đó một người đưa chân ra, sút bay vị nhất lưu kiếm khách như một quả bóng vậy. Một cước này rất mạnh, nhất lưu kiếm khách liền bị sút bay đi, cả người ngã xuống mặt đất, run rẩy không thôi, đô môi màu trắng trở nên nứt nẻ, thở cũng không ra hơi, thậm chí kêu còn chẳng ra tiếng. Cả hai kẻ kia cùng cười, cười rất sảng khoái. “Cũng là một cái nhất lưu cao thủ mà phế vật không thể ta, ngươi làm sao trở thành nhất lưu cao thủ được, hay vậy?”. Giọng nói đầy vẻ khinh thường, sau đó bước về phía thạch viện. Đây là hai cái huynh đệ, Hùng Bì là anh, Hùng Đảm là em. Hai người này đều là nhất lưu cao thủ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy là nhất lưu cao thủ theo đường luyện thể. Vừa bước đến thạch viện, Hùng Bi cùng Hùng Đảm đều hơi hơi nhíu mày với cái trận hình bên trong. 8 người, vậy mà có đến 5 người ngồi ở vị trí trung tâm, 3 người ngồi ở góc. “Mẹ nó, đến Vương Bản Sơn rồi còn chơi tổ đội?, lại còn tổ đội 5 người?”. Đây là giọng của Hùng Bì, về phần Hùng Đảm hắn nào quan tâm tổ đội cái gì, thứ hắn quan tâm là Vô Song ngồi giữa. “Ca ca, mỹ nhân kia, cho dù bộ ngực còn chưa có bất quá tuyệt đối là mỹ nhân “. Hùng Bì lúc này mới để ý đến Vô Song, hai mắt cũng là sáng lên, hai huynh đệ này một bước tiến ra, đi thẳng vào thạch viện trung tâm. Nhìn hai người này tiến đến, Vô Song nhẹ thở ra một hơi, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. “Mỹ nữ, hắc hắc đi theo hai huynh đệ chúng ta đi, đảm bảo chúng ta bao ngươi ăn ngon ngủ kỹ”. Hai người này vừa nói, chân vừa đạp vào thạch viện. Ngay lúc này, thân hình hai người dĩ nhiên không cách nào di chuyển tiếp. Đứng trước mặt hai huynh đệ này, chính là Vương Thiên Nhất. Hắn đứng ra, đôi tay béo mập nhẹ chạm vào hai cái nhất lưu cao thủ, cả hai người không cách nào có thể nhúc nhích, sắc mặt liền biến thành kinh hãi. Vương Thiên Nhất khuôn mặt béo núc ních xuất hiện một nụ cười chất phát, hắn rất béo nhưng bộ pháp nhanh kinh người. Một bước đã lướt qua đôi huynh đệ thợ săn, xuất hiện bên cạnh nhất lưu kiếm khách đang cố kéo hơi tàn. Vương Thiên Nhất mặt tươi cười, một tay áp vào lưng nhất lưu kiếm khách, sau đó bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra, vị nhất lưu kiếm khách trên mặt vậy mà có thểm một chút sinh khí. Làm xong tất cả mọi việc, Vương Thiên Nhất mới nhấc tên kiếm khách kia, một tay khẽ ném. Khả năng khống lực phải nói là khủng khiếp, nhất lưu kiếm khách rơi xuống đất, nhưng trên mặt cũng không có đau đớn. Trong thạch viện hiện nay, ai không nhìn ra Vương Thiên Nhất giả heo ăn thịt cọp?, hắn không phải nhị lưu cao thủ, chỉ sợ thuộc dạng Đại Tông Sư cấp bậc tồn tại. “Được rồi được rồi, mấy tiểu tử các ngươi thu cái ánh mắt ý lại, không cần nhìn ta như vậy”. “Giới thiệu một lần nữa, bản tọa là Thiên Ý Thành Vương trưởng lão, đẹp trai phong lưu ngây thơ vô đối Vương THiên Nhất – Vương trưởng lão chính là ta. “Thế nào, tung hô bản trưởng lão đi, bản trưởng lão cũng không ngại a”. Toàn bộ mọi người ở đây đều nhìn nhau, rồi lại nhìn bàn tử, căn bản không biết nói gì mới đúng. Kẻ này tuyệt đối là bị tự kỷ rất nặng. Vương Thiên Nhất thấy không ai khen mình, khuôn mặt béo liền xị lại. “Hừ, các ngươi quá ganh tỵ với độ đẹp trai của bản trưởng lão, bản trưởng lão liền không chấp mấy tiểu tử không có khí độ như các ngươi”. “Bản trưởng lão chính là siêu cấp vô địch đẹp trai dễ thương Vương Thiên Nhất, cũng là giám khảo trực tiếp của các ngươi lần này”. “Thiên Ý Thành được bao phủ bởi 9 đỉnh núi, trên mỗi đỉnh núi có một tòa Bát Giác Thạch Viện, chỉ có người nắm giữ Thiên Ý Hắc Lệnh mới có thể có tư cách tiến vào Bát Giác Thạch Viện. Một cái thạch viện chỉ cho phép 10 người tiến vào”. “Thật ra mà nói, bản trưởng lão phải đợi đến hết ngày hôm nay, mới có thể kết thúc công việc, bất quá vẫn là về sớm một chút, ở Vương Bản Sơn ban đêm rất nhiều muỗi, ta có chút sợ”. “Đã đủ mười người, mấy tiểu tử các ngươi xếp hàng, theo bản trưởng lão tiến về Thiên Ý Thành”. Vương Thiên Nhất nói xong, 10 người đều đứng lên, cho dù nhất lưu kiếm khách cũng cố gắng run rẩy tiến về phía trước, đôi tay run run chống lấy thanh kiếm của mình, hắn đi còn không vững. Tất nhiên Vương Thiên Nhất sẽ không quan tâm, chỉ cần đủ 10 người tiền về Thiên Ý Thành, hắn liền xong nhiệm vụ. Xong nhiệm vụ này, hắn liền có vài ngày nghỉ ngơi, có thể đến Tô Châu tìm kỹ viện, nghĩ đến đây, Vương Thiên Nhất khóe miệng cười lớn, đến nước dãi cũng chảy ra ngoài. ....... Trong Thiên Ý Thành, có một thành chủ, một đại trưởng lão, bốn vị hộ pháp cùng chín trưởng lão. Vương Thiên Nhất là một trong chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành. Hắn thích nhất liền là mỹ nữ, rượu ngon cùng đồ ăn ngon. Thích ăn, thích ngủ, thích tán gái nhưng lười vô cùng, lười chảy mỡ. Bất quá thực lực của Vương Thiên Nhất cũng là hàng thật giá thật Đại Tông Sư. Thiên Ý Thành bốn vị hộ pháp đều là Ngũ Tuyệt tồn tại, tuy nhiên hộ pháp là một chức danh có cũng được mà không có cũng được, cả bốn vị hộ pháp kia chỉ có duy nhất một người trường kỳ ở Thiên Ý Thành, ba người còn lại căn bản gần như không liên quan gì tới nơi đây. Hộ pháp chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, nếu Thiên Ý Thành bị đặt vào sinh tử tồn vong thời khắc, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, chỉ cần dư lực liền phải ra tay bảo hộ Thiên Ý Thành. Cũng vì không tính hộ pháp, từ đó chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành cơ hồ đã có thể coi là lực lượng mạnh nhất nơi đây. Không bàn tới thành chủ cùng đại trưởng lão thì Thiên Ý Thành ít nhất cũng có 9 vị Đại Tông Sư cao thủ tọa trấn, không trách Thiên Ý Thành có thể sừng sững tồn tại, chiếm đất làm vua.