[Dịch]Cực Võ

Chương 128 : Thiên Ý Thành khảo hạch

Ngày đăng: 03:30 21/08/19

Từ trên Vương Bản Sơn muốn đi xuống bên dưới cũng là không dễ, bởi dốc núi dựng đứng, rất khó tiến xuống, cho dù là Tông Sư cao thủ cũng gặp khó khăn huống gì đám người Vô Song mới chỉ là nhất lưu cao thủ?. Tất nhiên Thiên Ý Thành cũng có cách xuống của mình, chỉ là nó hơi đặc biệt một chút mà thôi. “Các ngươi nghe theo lão phu, nhảy xuống bên dưới”. Vương Thiên Nhất nói rất thản nhiên, căn bản không có chút cảm xúc nào nhưng vào tai người khác lại không giống, từ trên Vương Bản Sơn nhảy xuống dưới, muốn chết?. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, còn không thấy được chân núi có cái gì, sao dám nhảy?. Nhảy xuống nếu may mắn có tán cây giữ lại thì chỉ tàn phế là cùng, bất quá nếu xui xẻo chỉ sợ chuẩn bị thuê người nhặt xác là vừa. Vương Thiên Nhất nói xong, khuôn mặt béo mập khẽ liếc nhìn xung quanh, dĩ nhiên không thấy ai nhảy, hắn liền lập tức cảm thấy phiền lòng. Bất quá Vương Thiên Nhất nhìn đến Vô Song đang đứng cạnh Hồ Phỉ, khóe miệng liền cong lên, đến mức nước dãi của hắn tiếp tục chảy ra. “Ây ây tiểu mỹ nhân, ngươi có thể không cần nhảy nha, mau mau lại đây cho bản trưởng lão ôm ôm một chút, đảm bảo không có chiếm tiện nghi ngươi nha “. Nói xong Vương Thiên Nhất lại nhìn tiếp thiếu nữ che mặt, cũng là cười ngọt ngào. “Ngươi nữa, đến đến, hai người các ngươi một trái một phải nha, bản trưởng lão đảm bảo đối tốt với cả hai, tiểu la lỵ kia để ôm, tiểu cô nương ngươi liền để hôn, thế nào thế nào”. Vương Thiên Nhất thực sự rất vô sỉ, đến lời nói thế này mà hắn cũng nói ra được, hơn nữa mặt không đổi sắc. Đương nhiên lời Vương Thiên Nhất nói không giả, hắn là trưởng lão, hắn có thể trực tiếp mang Vô Song cùng Mộ Dung Ảnh tiến vào Thiên Ý Thành, dù sao trưởng lão tất nhiên phải có đặc quyền đi cửa sau. So với Hùng Bi cùng Hùng Đảm hay nam nhân cầm thương ban đầu kia, Vô Song cảm thấy vị Vương trưởng lão này mặt dày hơn nhiều. Hắn cũng không có hứng để Vương trưởng lão ôm ấp, hắn lại càng không phải nữ nhân, ôm ấp cái con khỉ. Vì vậy Vô Song là người đầu tiên nhảy núi. Vô Song nhảy quá mức bất ngờ, hơn nữa nếu tính tốc độ trong đám người này Vô Song chỉ sợ xếp hạng nhất, lại càng không ai ngăn cản được hắn. Thấy Vô Song nhảy, Hồ Phỉ cũng không cần nghĩ, lập tức nhảy theo. Hồ Phỉ nhảy xong, không ngờ người thứ ba lại là tên nhất lưu kiếm khách sắp chết kia, hắn cũng thả mình nhảy xuống. Có ba người nhảy đầu, đương nhiên những người khác cũng có can đảm hơn nhiều, dù sao nếu ba người kia dám nhảy, có gì bọn họ không dám nhảy?. Ngay lập tức Tây Môn Tuyết cũng nhảy xuống, sau đó là Mộ Dung Ảnh, trước khi nhảy thiếu nữ này còn không quên gật đầu hữu hảo với Vương Thiên Nhất một cái. Vương Thiên Nhất thấy vậy, cũng chỉ có thở dài ngao ngán. “Thế đạo thay đổi, đẹp trai vô địch như ta không ngờ có ngày không cưa được nữ nhân, đúng là mắt mù hết cả lũ mà, dĩ nhiên lại không cho bản trưởng lão ôm ôm”. Nói xong Vương Thiên Nhất thân hình biến mất, một cái chân béo mập đưa ra, đạp thẳng vào mông Hùng Bì. “Còn không mau nhảy”. Sau đó một chân tiếp theo đạp thẳng vào mông Hùng Đảm, sau đó quay lại nhìn mấy người kia. “Các ngươi nhảy hay để bản trưởng lão đạp xuống hết cả lũ?”. Lúc này ba người còn lại cũng không nghĩ gì nữa, lập tức nhảy xuống. Ở trên Vương Bản Sơn, Vương Thiên Nhất bắt đầu lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, ánh mắt có chút sắc mị mị. “Tiểu cô nương tóc trắng kia, khuôn mặt xinh đẹp khí chất cũng là siêu phàm thoát tục, chỉ tiếc không ngực không mông, đã vậy liền điền vào danh xách nuôi từ bé, đợi lớn lên một chút, không tin không đổ trước người ngọc thụ lâm phong như bản trưởng lão”. “Tiếp theo là Mộ Dung Ảnh, hừ đừng tưởng che mặt bản trưởng lão nhìn không ra ngươi là mỹ nhân, có ngực có mông, bất quá vẫn là đợi lớn thêm một chút đi... hắc hắc”. “Cuối cùng là Tây Môn Tuyết, nữ giả nam trang tưởng lừa được hỏa nhãn kim tinh của lão phu?, bất quá con bé này sát tính quá mạnh, ôm nó ngủ không biết sáng dậy có con nguyên vẹn cơ thể không, vẫn là không đụng đến thì hơn”. Vương Thiên Nhất cứ như vậy khúc khích cười, cũng chẳng biết hắn đã nghĩ đến đâu rồi. Cách Vương Thiên Nhất không xa, có hai cái hắc y nhân, hai người này cũng không dám đến đánh động trưởng lão, bốn mắt nhìn nhau, không ngờ trong mắt hiện lên một tia kính ý. “Vương trưởng lão bình thường không chính kinh bất quá khi làm nhiệm vụ lại dốc toàn lực mà làm, nghiêm túc vô cùng, dĩ nhiên lại bắt đầu ghi chép về đợt thiên tài lần này”. Một hắc y nhân khác cũng gật đầu, vẻ mặt mang theo vài phần hâm mộ. “Ngươi có thấy Vương trưởng lão không, chỉ nói vài câu đám thiên tài kia liền tự động nhảy núi, loại uy thế này quả thật đáng sợ, trong các trưởng lão không phải ai cũng làm được như Vương trưởng lão nha”. ...... “Nhìn mặt Vương trưởng lão vui mừng kìa, chẳng nhẽ xuất hiện nhân vật đạt siêu phàm thành tích?”. ...... “Đương nhiên, phí lời. Trong đám người kia có một tiểu tử dùng đao, hắn chính là khóa này tinh tú, chỉ cần nhìn thôi liền đủ dể đánh giá, lực công kích của hắn là vô địch dưới tông sư rồi” Hắc y nhân lên tiếng cũng chính là người khảo nghiệm Vô Song cùng Hồ Phỉ đầu tiên kia. ...... Nếu hai cái hắc y nhân này biết, Vương Thiên Nhất căn bản đang nghĩ gì trong đầu không biết sắc mặt bọn họ sẽ như thế nào. Không biết hình tượng vị trưởng lão cao cao tại thượng có ầm ầm sụp đổ hay không?. ......... Lại nói đám người Vô Song, sau khi nhảy xuống mới biết, khoảng lưng chừng chân núi không ngờ có một tấm lưới lớn. Cũng không rõ lưới làm bằng chất liệu gì, đàn hồi vô cùng cũng cực kỳ bền. Chịu sức nặng của đám người bên trên nhảy xuống nhưng chỉ làm tấm lưới này trùng xuống, chứ tuyệt không có đứt. Đồng thời mắt lưới cũng không lớn, có thể dễ dàng dẫm chân lên trên mà không sợ lọt xuống. Bên cạnh tấm lưới, vừa vặn có một cái cửa hang. Bên ngoài cửa hang, có 8 cái hắc y nhân chia thành hai hàng, đứng cực kỳ nghiêm trang. Đám hắc y nhân này vậy mà cũng toàn bộ là siêu nhất lưu cao thủ. Đám người Vô Song hơi hơi nghi hoặc nhìn nhau, người nhìn ta mà ta nhìn người, rốt cuộc vẫn là Vô Song đi đầu tiên, hắn đi thẳng về phía cửa hang. Đi được vài bước, Vô Song đột nhiên dừng lại, ánh mắt khẽ liếc về.... vị nhất lưu kiếm khách cách đó không xa. Người này là người thứ ba nhảy xuống có điều hắn hiện nay còn chưa đứng lên được, nói thẳng ra vì đây là mặt lưới, chỗ mượn lực khó hơn trên mặt đất nhiều cũng không có chỗ chống kiếm, hắn bị thương quá nặng căn bản di chuyển không nổi. Trong ánh mắt, vậy mà có một tia cầu xin. Nếu hắn từ lúc bị Tây Môn Tuyết đánh bại liền xuống núi, lúc này chưa chắc thương thế đã nặng như vậy, hắn hiện nay đứng lên còn không nổi, chỉ sợ nếu bước vào chân chính khảo hạch liền chỉ có chết. Chết sớm hay chết muộn, có khác gì nhau?. Nếu là bình thường Vô Song sẽ nghĩ như vậy, hắn không rảnh đi cứu một kẻ sắp chết, cũng không quen thuộc đối phương, việc gì phải cứu?. Hắn chưa bao giờ muốn làm một cái người tốt. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin kia, Vô Song lại có chút không nỡ. Không phải Vô Song mềm lòng, mà là ánh mắt của tên kiếm khách này có một loại chấp niệm, một loại chấp niệm rất lớn. Vô Song tin tưởng, cho dù phải lết bằng bốn chân, phải bò từng bước từng bước, hắn cũng sẽ bò đến của hang động. Mỗi người đều có một cái chấp niệm riêng, chấp niệm chính là ‘bách tử vô hối’. Vô Song không rõ tại sao nhất lưu kiếm khách kia nhất định dù có chết cũng phải tiến vào Thiên Ý Thành, nhưng hắn quả thật bị chấp niệm đối phương đả động. Vô Song thở ra một hơi, rồi đi thẳng về phía sơn cốc. Hồ Phỉ đi ngay sau lưng Vô Song, ánh mắt cũng khẽ nhìn qua nhất lưu kiếm khách, có điều khi thấy Vô Song lằng lặng lắc đầu, Hồ Phỉ cũng im lặng, bước theo hắn. Những người ở đây không phải là chính đạo giang hồ, cũng chẳng được dạy cái gì giúp người tích thiện, bọn họ đến đây để cường hóa bản thân, để không ngừng trở lên mạnh mẽ. Ở Thiên Ý Thành thật ra, bớt một người là nhiều thêm một loại tài nguyên, bớt một người là nhiều thêm một cơ hội, ít đi một kẻ thù. Thiên Ý Thành vốn đào tạo sát thủ, không có đào tạo thánh nhân. Sát thủ vốn vô tình. Trong số 10 người, ngoại trừ nam tử nhất lưu kiếm khách kia còn đang nỗ lực bò đến, tất cả đều đi vào bên trong cửa động, cũng là lúc Vương Thiên Nhất nhảy xuống, thân hình của hắn vô cùng béo nhưng khi hạ xuống tấm lưới lại nhẹ nhàng vô cùng, thậm chí độ rung động của tấm lưới còn thua xa lúc đám người Vô Song nhảy xuống. Vương Thiên Nhất nhiều khi mặt rất dày, cũng rất vô sỉ hạ lưu nhưng thực lực của hắn vẫn bày ra đó. Sau Vương Thiên Nhất là hai tên tông sư cao thủ, ba người bọn họ cũng bước vào bên trong cửa động. Vương Thiên Nhất lúc này hơi hơi ngoái đầu lại, nhìn nhất lưu kiếm khách, cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa. “Tiểu tử, thế này đi, lão phu phát thiện tâm một lần, đưa ngươi lên trên núi thế nào?, ngươi hiện tại đi còn không vững, bước vào Thiên Ý Thành chỉ có chết. Cơ hội sống chỉ có một mà thôi, cần gì phải tìm chết”. “Tiểu tử ngươi đã nhận được hắc lệnh, nói rõ sau lưng cũng có chỗ dựa, chẳng nhẽ không con đường nào để đi, đến mức xin vào quỷ môn quan ngủ tạm? “. Lời Vương Thiên Nhất nói vô cùng có lý, chỉ là nhất lưu kiếm khách kia không quan tâm, hắn vẫn bò về phía trước, từng bước từng bước một, ánh mắt đầy chấp niệm nhìn Vương Thiên Nhất. “Trưởng lão... ta chưa có chết... theo luật của Thiên Ý Thành, chỉ cần ta chưa có chết... ta vẫn được tiến vào tham dự thí luyện”. Nói xong, lại động đến vết thương trên ngực, nam tử này đau đớn sắc mặt rung lên, sự đau đớn của hắn, ai ở đây cũng có thể nhìn thấy. Hắn thật sự cách cái chết không xa. Kim sang dược chỉ có thể cầm máu nhưng lúc này vết thương của hắn đều đã bục ra, hắn mất máu quá nhiều, thể lực cũng không còn, sinh mệnh lực đang điên cuồng trôi đi, hắn chỉ còn một cỗ chấp niệm. Nhờ cái chấp niệm này, hắn vẫn sẽ bò tiếp, đến khi nào không bò được nữa thì thôi. Vương Thiên Nhất nhìn hắc y nam tử này, khóe miệng cong lên. “Ngươi tên gì?”. Hắc y nam tử cố gắng ngước đầu lên, hắn đau đến mức nói không còn ra hơi. “Phi... Phi Lưu”. Vương Thiên Nhất gật đầu, sau đó quay người rời đi, cũng không để ý đến Phi Lưu. “Các ngươi nhìn thấy tên kia rồi đấy, thực lực là có nhưng tâm tính quá kém, căn bản chưa trải sự đời. Loại người như này trong Thiên Ý Thành liền không sống nổi “. “Hắn không có cách nào sống quá đêm nay, để cho hắn tự sinh tự diệt là tốt nhất, rời đi thôi”. Vương Thiên Nhất nói xong, một mình mang theo hai hộ vệ đi vào bên trong hang động, theo lời nói của Vương Thiên Nhất, mọi người chỉ khẽ nhìn Phi Lưu một cái rồi cũng rời đi, chỉ có duy nhất Vô Song – Tây Môn Tuyết cùng Hồ Phỉ ở lại. Rốt cuộc Vô Song thở dài một hơi, gật đầu với Hồ Phỉ. Hồ Phỉ thấy vậy liền bước ra một bước, cánh tay cường tráng đỡ lấy Phi Lưu, sau đó nâng hắn lên trên vai, tiến vào bên trong hang động. Nhìn thấy hành động của Hồ Phỉ cùng Vô Song, Vương Thiên Nhất sắc mặt liền lạnh lại. “Ngươi không nghe lão phu nói gì?”. Lúc này Vương Thiên Nhất khí tràng bành trướng, trực tiếp ép cho mọi người không thở nổi, cho dù là Hồ Phỉ sắc mạch cũng run lên. Khí thế Đại Tông Sư quá mức cường đại chỉ là.... với Vô Song mà nói khí thế này căn bản không là gì. Vô Song bước ra một bước, vậy mà vì Hồ Phỉ chắn toàn bộ khí thế của Vương Thiên Nhất. Với một người từng nhìn thấy đến gần 10 ngũ tuyệt cấp cao thủ như Vô Song mà nói, cái khí thể của Vương Thiên Nhất căn bản không đủ dọa hắn. Đối mặt với Vương Thiên Nhất, Vô Song nhè nhẹ mỉm cười. “Tiền bối, theo quy định của Thiên Ý Thành, chỉ cần hắn chưa có chết liền có tư cách tham dự Thiên Ý Thành khảo sát. Hắn còn chưa có mất quyền, hắn vẫn là còn sống, theo vãn bối thấy, mang một thí sinh hợp lệ đi vào cũng không có gì sai chứ?”. Vương Thiên Nhất nhìn nhìn Vô Song, ánh mắt có chút âm trầm, hắn lúc này căn bản không giống một tên béo vô sỉ, vô hại, trái lại cho người ta một cái kinh khủng áp lực. “Vết thương của hắn, sống không qua đêm nay”. Vô Song cũng chỉ mỉm cười. “Vãn bối là diêm vương địch, vãn bối vẫn có chút tự tin”. Vương Thiên Nhất ánh mắt hơi hơi co lại, trong mắt dần dần xuất hiện một tia hứng thú đánh giá Vô Song từ đầu đến chấn, sau đó quay đi. “Nếu sau này, hắn kéo chân ngươi, ngươi liền tự chịu trách nhiệm”. Nói rồi, Vương Thiên Nhất phẩy tay đi vào bên trong. Phi Lưu nằm trên vai Hồ Phỉ, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Vô Song, sau đó cũng không thể nói ra bất cứ lời nào, trực tiếp ngất đi. ....... Hang động này thông xuống bên dưới, sau đó đi theo Vương Thiên Nhất dẫn đầu, đám người Vô Song đi tới một bậc cầu thang, có điều phía dưới sâu hun hút, cũng chẳng rõ cầu thang dẫn đi đâu. Vương Thiên Nhất cũng không nói gì, hắn bước xuống một bước, thân hình hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối vô tận. Nhìn theo bóng lưng Vương Thiên Nhất biến mất, mọi người cũng chậm rãi đi theo, từng bước từng bước. “Bài học đầu tiên của Thiên Ý Thành, bóng tối là bạn, không phải thù”. “Các ngươi đến đây mục đích gì, lão phu lười quan tâm nhưng nhất quyết phải sống đã, còn sống mới có thể tiếp tục thực hiện mộng tưởng”. “Bài học đầu tiên của sự sống, dùng toàn bộ khả năng đi qua cầu thang này. Nơi đây là vô tận bóng tối, các ngươi chỉ có thể tin tưởng vào đôi tai của mình”. “Vật liệu xây dựng cầu thang này là đá hoa cương, cầu thang chỉ đủ một người đi qua một lần, khi bước xuống sẽ có âm thanh vong lại, liền dùng cái đó mà cảm nhận”. “Nói thêm một điều, bên phải là vực thẳm, các ngươi ngã chết cũng đừng đổ tại lão phu” Cầu thang này rất dài mà cũng rất hẹp, căn bản không đủ chỗ cho hai người đi ngang đồng thời nơi này không có chút ánh sáng nào, chính vì vậy phải xem khả năng cảm nhận khoảng cách của chính đám người Vô Song. Sát thủ nhất định phải làm quen với bóng tối. Đây là bài học vỡ lòng đối với sát thủ. Chỉ có thể dựa vào bước chân của ngươi đi trước, mà phỏng đoán khoảng cách của mình với người đó, nếu khoảng cách giữ không vững, liền dẫn tới va chạm, may mắn thì không sao, đen đủi chỉ sợ thực sự ngã xuống vực. Đoàn người đi phi thường chậm, hơn nữa lúc này bọn họ bắt đầu cũng học phối hợp, ít nhất những âm thanh bước chân dẫm lên đá hoa cương bắt đầu trở nên đều đều. Đám người trong tổ của Vô Song không thể không nói, tố chất rất cao, có thể thật sự đi trong bóng tối, đi trên cầu thang nhỏ hẹp kia mà không gặp phải vấn đề gì. Sau đó phía cuối đường hầm liền thấy ánh sáng. Ánh sáng bên ngoài rốt cuộc cũng xuất hiện. Bên trong lòng Vương Bản Sơn, không ngờ có một con đường dẫn thẳng xuống phía dưới, dẫn thẳng xuống Thiên Ý Thành. Vừa nhìn thấy ánh sáng, chưa ai kịp vui mừng đã thấy âm thanh của Vương Thiên Nhất vang lên. “Bài học thứ hai, Thiên Ý Thành yêu cầu thể lực, tốc độ cùng sự dẻo dai, chỉ có hội tụ đủ ba yếu tố này, các ngươi mới có thể đặt những bước đi đầu tiên bên trong Thiên Ý Thành” “Chạy, kẻ nào chạy không kịp, đêm nay liền ngủ ngoài trời”. Nói xong Vương Thiên Nhất thân hình lóe lên, vậy mà không cho ai chuẩn bị, cả thân hình lao vút về phía trước. Đám người Vô Song cũng lập tức phải phản ứng, toàn bộ đều chạy theo Vương THiên Nhất. Một đường di chuyển cũng không làm khó được mọi người, chỉ là quãng đường có chút dài mà thôi, hơn nữa tốc độ của Vương Thiên Nhất càng ngày càng nhanh, thậm chí cơ hồ đã chạm đến tốc độ của Tông Sư cường giả. Cho dù là Tây Môn Tuyết thiên về tốc độ cũng hoàn toàn bị tốc độ của Vương Thiên Nhất bỏ lại, kể cả Hồ Phỉ nội công cao nhất cũng là khong cách nào theo được bóng lưng ngày càng xa kia. Chỉ có... một mình Vô Song vẫn như hình với bóng bám theo Vương Thiên Nhất. .......... “Đáng chết, tí nữa lão phu đuổi việc hết, vậy mà trong danh sách khi cô bé kia tốc độ huyền cấp?, huyền cấp cái con khỉ “. Vương Thiên Nhất lúc này vừa chạy, trong lòng vừa chửi ầm lên, hắn chạy đã rất nhanh, nhanh đến mức bất hợp lý với đám thí sinh kia, vậy mà Vô Song vẫn đang bám theo không buông?. Tốc độ của Vương Thiên Nhất chạm đến tông sư cảnh giới, thì tốc độ của Vô Song cũng không kém là bao. Vô Song toàn lực chạy, kể cả không có Quỷ Ảnh thân pháp mà chỉ cần Kim Nhạn Công cũng đủ sánh ngang với Tông Sư cao thủ. Đám người Thiên Ý Thành ngày hôm nay, điểm đánh giá đều lấy tông sư mốc làm chủ, vì vậy Hồ Phỉ có thể đạt đến thiên cấp, điều này cũng nói lên Hồ Phỉ đạt đến cực hạn công kích dưới tông sư. Một khóa Thiên Ý Thành thu người khó mà gặp được một cái đạt đến cực hạn trên một hạng mục, vậy mà lúc này trong tổ Vô Song có đến hai người. Vương Thiên Nhất quả thật phải nhìn ‘tiểu nữ tử’ Vô Song bằng ánh mắt khác, tốc độ của Vô Song cũng phải dùng hai chữ siêu phàm để đánh giá, hắn cũng đã đạt đến cực hạn dưới tông sư. Vương Thiên Nhất dù sao cũng là người của Thiên Ý Thành, bên trong Thiên Ý Thành rất trọng luật lệ, hắn ít nhất sẽ không phá luật, cũng đành chỉ có thể cắn răng, một đường chạy tiếp. Cũng chẳng biết Vương Thiên Nhất cùng Vô Song chạy được bao lâu, vượt qua bao nhiêu cung đường, hắn rốt cuộc dừng lại. “Không chơi không chơi nữa, mệt chết lão phu rồi “. “Tiểu cô nương, ngươi thắng, liền đi vào thôi”. Trước mắt Vô Song lúc này, là một cái doanh trại khổng lồ đặt trong rừng, có chút giống doanh trại của Mông Cổ nơi Bắc Cương. Tất nhiên đây không phải là Thiên Ý Thành, theo Vô Song mà nói đây có thể là nơi tập hợp của toàn bộ chủ nhân hắc lệnh trong cuộc khảo thí lần này. Hắn chỉ khẽ gật đầu với Vương Thiên Nhất, sau đó quay đầu rời đi. Vương Thiên Nhất kinh ngạc trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh của Vô Song rời đi. “Tiểu cô nương, ngươi cuối cùng là tính đi đâu?”. ..... “đi đón mấy người kia, không phải sao?, cũng không thể để bọn họ ngủ ngoài đường”. ..... “Ngươi nhớ đường sao?, phải biết cung đường này phi thường...”. Vương Thiên Nhất còn chưa nói xong đã thấy Vô Song đáp lại. “Trên đường vượt qua 2 khe suối nhỏ, mỗi lần gặp gốc cây tùng có dấu tay để lại thì rẽ trái, nếu đến ngã tư thì rẽ phải, nếu có hai đường duy nhất thì chọn đường nào có tảng đá đặt ở đầu”. “Tổng cộng rẽ trái 7 lần, rẽ phải 3 lần, chọn đường bên trái 2 lần, đường bên phải 2 lần “. Cũng mặc kệ Vương Thiên Nhất kinh ngạc nhìn mình, Vô Song trực tiếp chạy đi đón mọi người. Nhìn theo thân hình nhỏ nhắn của Vô Song, Vương Thiên Nhất gãi gãi đầu khó hiểu. “Lão phu... căn bản không có thuộc đường nha, lão phu là nhìn bản đồ mà chạy... con bé kia chẳng lè là quái vật?”.