[Dịch]Cực Võ
Chương 129 : Trò chơi nho nhỏ
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Thật ra mà nói, cũng là nhờ Vương Thiên Nhất rất lười, lười nhất trong số các trưởng lão của Thiên Ý Thành nên nhóm Vô Song đến đại bản doanh tập hợp rất sớm, bọn họ có thể nghỉ ngơi trước các đỉnh núi khác tương đối nhiều.
Mười người nhóm Vô Song bên trong đại bản doanh được xếp trong hai cái lều lớn, mỗi lều năm người.
Lều của Vô Song bao gồm hắn, Phi Lưu, Mộ Dung Ảnh, nam tử cầm thương cùng Hùng Bì.
Vì ở cùng một lều, Vô Song cũng mới biết tên nam tử cầm thương kia, hắn gọi là Mặc Vân, đương nhiên tên thật hay tên giả có trời mới biết.
Lều còn lại là Hồ Phỉ, Tây Môn Tuyết, Hùng Đảm, nam tử da đen cùng nam tử bịt mặt từ đầu đến đuôi.
Nam tử da đen hắn tự gọi mình là Hắc Báo, tên nghe phi thường kêu bất quá thực lực của hắn thế nào, Vô Song cũng không quá rõ.
Về phần kẻ lúc nào cũng che kín cơ thể kia, hắn gọi Mộc Tang.
Nhóm mười người Vô Song bị chia ra, đương nhiên cũng không có vấn đề gì, dù sao Vô Song cũng không quan tâm lắm, việc Vô Song quan tâm hiện nay là thương thế của Phi Lưu.
Vết thương của Phi Lưu đã vỡ ra, cả người hắn toàn máu, bản thân Vô Song việc đầu tiên liền là muốn giúp Phi Lưu lau khô máu trên người.
Chỉ là làm Vô Song không ngờ Hùng Bì cầm tay Vô Song, kéo ra ngoài.
Hùng Bì kẻ này vẫn có vài phần ‘tốt tính’, hắn liếc nhìn Vô Song một chút, khóe miệng cong lên.
“Ta cùng tiểu đệ vốn xuất thân là thợ săn, mấy việc lau rửa vết thương này liền để ta làm đi, ngươi một cái thân nữ tử lau rửa thân thể cho nam nhân làm gì?”.
Vô Song quả thật bị Hùng Bì làm kinh ngạc không thôi, ấn tượng ban đầu của hắn với đối phương có thể nói là xấu vô cùng, nhưng không ngờ Hùng Bì cũng có một mặt này?.
Thật ra đây cũng là vì Hùng Bì cảm thấy tương đối nể phục Vô Song.
Chí ít Hùng Bì cảm thấy hắn không cách nào bình tĩnh được khi đứng trước Đại Tông Sư cao thủ, lại thêm khảo nghiệm tốc độ kia Vô Song làm toàn bộ bọn họ kinh hãi không thôi, dĩ nhiên đủ sức bám theo Vương Thiên Nhất, lại còn quay trở lại đón bọn họ đến đây.
Cường giả liền được trọng thị.
Bên cạnh Vô Song, Mộ Dung Ảnh cười khúc khích, nàng gật đầu hữu hảo với Vô Song.
“Tiểu muội muội, ta liền đi lấy đồ ăn”.
Mộ Dung Ảnh rời đi rồi, đến lượt Mặc Vân ánh mắt hơi hơi ái ngại nhìn Vô Song, sau đó hắn quả thật vẫn là bước đến.
Trong ánh mắt kinh ngạc rồi dần dần biến thành kinh dị của Vô Song, Mặc Vân thản nhiên nói.
“Ta biết ngươi thích nam tử cầm đao kia, hắn đúng là rất mạnh bất quá nếu có cơ hội, ta vẫn là truy cầu ngươi, ta đi lấy nước”.
Nói xong tiểu tử này cũng một mạch rời đi, căn bản không cho Vô Song hắn giải thích.
Đứng ngoài cửa lều, Vô Song lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Hắn chẳng nhẽ cả đời đều phải đóng thân phận nữ nhân?.
Vô Song lúc này quả thật muốn cho mình một cái tát, biết thế hắn ‘vẽ mặt’ trước khi đi đến nơi đây liền là được rồi, không hiểu tại sao hắn để mặt mộc đi tới.
Tất nhiên hiện nay là nữ nhân thân phận, Vô Song cũng được một số đặc quyền riêng, ít nhất có hai cái culi là Hùng Bì cùng Mặc Vân.
Qua một lúc lâu, khi Hùng Bì gọi Vô Song quay vào, hắn mới thấy rõ tình trạng vết thương của Phi Lưu.
Phi Lưu thật ra cũng chỉ là đứa bé 15-16 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn non nớt, bất quá thiên phú của tiểu tử này rất không tệ.
Ở cái độ tuổi này đã là nhất lưu cao thủ, so với Tống Thanh Thư có lẽ chỉ kém hơn một chút, dù sao Tống Thanh Thư xuất thân vẫn là quá tốt.
Lại nói đến vết thương của Phi Lưu, không thể không nói kinh nghiệm xử lý sơ qua vết thương của Hùng Bì là tốt, hắn thật sự lau sạch máu trên người Phi Lưu, có điều vết thương của Phi Lưu qua một ngày đã bị nhiễm trùng, xuất hiện cái gọi là mủ.
Vô Song nhìn vào, một tay đưa ra.
“Có dao không, ta mượn một chút”.
Hùng Bì cũng không nghĩ nhiều lập tức rút từ bên hông ra một con dao đưa cho Vô Song.
Vô Song nhìn lấy con dao này, thử chạm vào một chút liền khẽ gật đầu.
“dao tốt”.
Hùng Bì cũng bật cười.
“dao xẻ thịt của thợ săn, sao có thể không tốt”.
Nhìn Hùng Bì đáp, Vô Song chỉ nhẹ lắc đầu, thợ săn? cái này còn lâu Vô Song mới tin,
Thợ săn cái gì mà 15 - 16 tuổi đã đạt đến nhất lưu cao thủ?. Bất quá hắn cũng không đi hỏi nhiều, đứng lên lấy một cây đèn cầy mang đến.
Bắt đầu dùng dao hơ trên đèn cầy.
Lúc này Mộ Dung Ảnh cũng mang một khay thức ăn đi vào, Mặc Vân cũng xách theo hai chậu nước tương đối lớn.
Nhìn thấy Mộ Dung Ảnh, Vô Song cũng liền mỉm cười.
Một tay vẫn hơ dao trên lửa, đầu quay lại nhìn nàng.
“Ảnh tỷ tỷ, giúp ta sang bên Tuyết, nói ta mượn của hắn mấy cây ám khí kia”.
Sau đó cũng không quan tâm đến hai nam nhân còn lại, bắt đầu dùng dao nóng, đốt lên người Phi Lưu.
Phi Lưu đang mê man bỗng cảm nhận đau đớn kinh khủng truyền đến, cả người hắn liền co giật liên tục.
Vô Song liền lạnh giọng.
“Mặc Vân, giữ lấy miệng hắn, đừng để hắn cắn vào lưỡi”.
Mặc Vân nghe vậy cũng cực nhanh đưa tay ra, sau đó thuần thục bẻ khớp cằm của Phi Lưu, động tác vô cùng chuẩn xác.
“Hùng Bì, giữ hai chân của hắn, cố gắng ổn định thân thể hắn, Mặc Vân ngươi giữ hai lấy một bên vai”.
Hai thiếu niên kia liền như thiên lôi sai đâu đánh đó, bắt đầu trợ giúp Vô Song chữa bệnh.
Một lúc sau, cửa lều của hắn lại mở ra, lần này không chỉ có Mộ Dung Ảnh quay trở lại, bên cạnh nàng còn có Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết hơi hơi nhìn Vô Song một chút, sau đó không nói gì, đặt một bộ kim châm lên trên giường rồi lằng lặng đứng ra một bên quan sát.
Vô Song thấy vậy ánh mắt liền hơi hơi sáng lên.
Nhìn thấy đám đồ nghề mà mình cực kỳ quen thuộc, Vô Song đương nhiên tâm tình rất tốt.
Bắt đầu một lần nữa tẩy trùng kim châm bằng cách hơ nóng, rồi vì Phi Lưu châm cứu.
Châm cứu lần này chính là khiến Phi Lưu chảy ra lượng máu tụ trong cơ thể, giúp kinh mạch bên trong người hắn có thể dễ dàng vận chuyển, không còn bị máu tụ làm tắc nghẽn.
“Có rượu không?”.
Vô Song một tay thi kim, ánh mắt tập trung cực độ.
Lập tức một vò rượu được Mộ Dung Ảnh mang đến, nàng vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng như vậy.
“Rượu đương nhiên có, là ta chuẩn trên đường lấy đồ ăn lấy thêm cho hai cái tên kia, bất quá lần này bọn chúng không có rượu để uống rồi”.
Hùng Bì cùng Mặc Vân nhìn nhau, chỉ là cười cười, cũng không nói.
Sau khi đổ rượu lên ba vết thương trên người Phi Lưu, những vết thương bắt đầu.... sủi bọt trắng thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng.
Thân hình Phi Lưu lại co giật liên tục, cũng may có Hùng Bì cùng Mặc Vân giữ chặt lại.
Vô Song tiếp theo đang định lấy kim sang dược từ trong túi Phi Lưu đắp cho hắn, nhưng không ngờ Tây Môn Tuyết lại lên tiếng.
“Dùng cái này đi, cực phẩm kim sang dược có thể khép vết thương nhanh hơn “.
Vô Song ngạc nhiên nhìn nữ nhân này một chút, rồi mỉm cười.
“Sao ngươi đột nhiên tốt với hắn vậy?”.
Tây Môn Tuyết cũng khẽ liếc Vô Song.
“Ngươi không phải cũng tốt với hắn sao?”.
Nàng trả lời như vậy, Vô Song đương nhiên cũng không có cái gì giải thích, hắn cuối cùng vẫn là đắp kim sang dược cho Phi Lưu, rồi vì tên tiểu tử này băng bó.
“Đêm nay hắn liền sẽ sốt rất nặng, bất quá đến sáng mai cơn sốt liền lui, tính mạng có thể không lo”.
“Các vị đi đường mệt mỏi, ăn một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi”.
Cũng không biết từ bao giờ, Vô Song bất tri bất giác trở thành đầu lĩnh của mọi người, theo lời Vô Song, cũng chẳng ai dị nghị gì.
Một đêm tại khu tập kết cứ như thế trôi qua.
..........
Đến ngày thứ hai, khi bình minh tới cũng là lúc tiếng trống dồn dập vang lên.
Ở bên cạnh Phi Lưu, Vô Song đang đả tọa cũng khẽ mở mắt ra, đám người Hùng Bì, Mạc Vân cùng Mộ Dung Ảnh cũng rất nhanh bật dậy.
Tiếng trống kia thực sự uy lực mười phần, nghe như tiếng thiên lôi vậy, chỉ sợ toàn bộ khu tập trung đều bị đánh thức.
Vô Song liếc nhìn Phi Lưu, đưa một tay chạm nhẹ vào trán hắn, rồi khẽ gật đầu.
“Đã hạ sốt, đêm hôm qua ta vì hắn thay khăn vài lần, vẫn là tương đối khả quan, bất quá tạm thời tên này còn chưa có đi lại được”.
Hùng Bì nghe vậy, hai vai nhếch lên tỏ ý không sao, hắn khẽ nhấc Phi Lưu lên lưng, nói về sức mạnh cơ thể, Vô Song chỉ sợ Hùng Bì tuyệt không thua Hồ Phi bao nhiêu.
Đúng lúc này, ngoài dự đoán của Vô Song, Phi Lưu có thể mở mắt.
Khuôn mặt trắng bệch đã có vài phần huyết khí, Phi Lưu nhìn Vô Song, thở ra một hơi rồi lại nhìn Hùng Bì.
“Không sao... ta có thể tự đi được”.
“Ta từ bé, mạng đã rất lớn, các ngươi đặt ta xuống đi, ta thật sự có thể đi được”.
Nghe Phi Lưu nói xong, Hùng Bì mắt trừng hổ trừng lớn, sau đó quả thật đặt Phi Lưu xuống.
Phi Lưu người này quả thật giống ‘tiểu cường’ trong truyền thuyết, hôm qua còn sống dở chết chết đi dạo một vòng quỷ môn quan, hiện nay quả thật cũng có thể đứng bằng hai chân, cho dù mặt hắn vẫn trắng bệch nhưng tốt xấu gì vẫn tính là đứng bằng hai chân.
Phi Lưu bàn tay run run, nắm lấy bội kiếm, sau đó chống xuống đất, hắn chậm rãi di chuyển.
Nhìn Phi Lưu lúc này, cho dù là Hùng Bì cũng có một tia bội phục, Hùng Bì hắn trời sinh cơ thể khỏe mạnh hơn người nhưng hắn biết nếu dính vết thương như Phi Lưu chỉ sợ hắn nằm trên giường ít nhất mười ngày nửa tháng đi.
“Thôi được rồi, để ta dìu ngươi”.
Hùng Bì nói xong, một tay liền đỡ lấy Phi Lưu, sau đó đám người Vô Song cũng bắt đầu chuẩn bị hành trang, đi về phía trung tâm khu tập trung.
Lều của Vô Song cùng Hồ Phỉ cũng không cách nhau quá xa, hai nhóm liền một lần nữa tập hợp.
Khi đám người Hồ Phỉ nhìn thấy Phi Lưu có thể đi lại cho dù là Hùng Bi dìu đi thì vẫn kinh ngạc vô cùng.
Ít nhất lúc này đám người lại càng để ý Vô Song thêm một phần.
Tại Thiên Ý Thành thật ra có một loại chức nghiệp được coi là báu vật, đây chính là y sư.
Y sư trong Thiên Ý Thành liền là một chức nghiệp cực kỳ dễ kiếm cống hiến, quan trọng nhất là loại nghề này tính cạnh tranh cũng không cao.
Vào Thiên Ý Thành, có mấy người là y sư?.
Y sư vốn là diêm vương địch.
Thiên Ý Thành sát thủ là diêm vương bạn.
Y sư vốn rất ít xuất hiện ở bên trong Thiên Ý Thành.
Bình thường đám người này kể cả Hồ Phỉ cũng không đánh giá quá cao khả năng y thuật của Vô Song, dù sao hắn quá bé, bé như hắn y thuật có thể thế nào?, tuy nhiên khi nhìn thấy Phi Lưu bất cứ ai cũng mở rộng tầm mắt.
........
Nhóm mười người rất nhanh đi đến trung tâm quảng trường, lúc này tiếng trống cũng dừng lại.
Quảng trường thật ra cũng không lớn, lại có... rất nhiều người tụ tập dẫn đến khu vực này bắt đầu trở nên chật hẹp.
Cũng giống nhóm mười người Vô Song, ở đây còn chín nhóm lớn, mỗi nhóm mười người.
Vừa nhìn Vô Song cũng biết, đám người này chắc chắn là thiên tài tập trung ở các đỉnh núi khác.
Tất nhiên tuy là các nhóm mười người với nhau, Vô Song cũng phát hiện ra sự khác biệt.
Khác biệt ở đây là vị trí.
Vì đêm qua tối muộn những nhóm này mới đến tập trung, từ đó dẫn tới thời gian gặp mặt nhau căn bản là không có, thậm chí giữa nhóm với nhóm hoàn toàn không có thông tin gì về nhau.
Cũng không loại trừ trường hợp có người quen nhau từ trước nhưng thông thường quen nhau từ trước sẽ như anh em Hùng Bì – Hùng Đảm, căn bản sẽ không tách nhau đi theo hai đỉnh núi khác biệt.
Trong mắt Vô Song, hắn dựa theo vị trí mà bắt đầu nhận định các đối thủ của mình.
Có tổng cộng chín đoàn đội, chính vì chín đoàn đội nên bất kể thân thiết hay không, bọn họ cũng sẽ đứng tương đối gần những người mình đã gặp mặt, tức là đứng gần những người cùng đỉnh núi, đây là suy nghĩ tự nhiên của con người.
Trên quảng trường lúc này tổng cộng vừa vặn có chín đội ngũ đến từ chín đỉnh núi khác nhau.
Tất nhiên giữa đội ngũ với đội ngũ có khác biệt rất lớn, bởi đội ngũ với nhau cũng có khoảng cách.
Trừ đội ngũ của Vô Song ra, thì có 6 cái đội ngũ khác khoảng cách có vấn đề.
Vấn đề ở đây... bọn họ bên trong dĩ nhiên phân thành các đội ngũ cỡ nhỏ hơn, điều này nói lên sự thân cận được thành lập qua một ngày không cao, nói thẳng ra bọn họ không có một người làm trung tâm, một người đủ sức kết nối mọi người.
Ngoài 6 cái đội ngũ này ra, còn 2 cái đội ngũ khác làm Vô Song phải để ý.
Thần kỳ là Vô Song cũng phát hiện ra, có hai ánh mắt đang nhìn về phía hắn... hay nói đúng hơn là nhìn về phía Hồ Phỉ.
Hai cái đội ngũ còn lại kia, toàn bộ các thành viên đều đứng tụ tập với nhau, nói lên bọn họ có khả năng gắn kết, đồng thời đã là một cái đội ngũ luôn phải có người dẫn đầu, Vô Song cũng nhìn ra hai nhân vật trung tâm ở bên kia.
Đầu tiên là một nam tử khuôn mặt lạnh lùng, cái cổ hơi dài đến mức biến thành dị dạng, cơ thể tương đối cao, đặc biệt nhất, ống tay áo rất rộng.
Nam nhân này cho người ta một cảm giác băng lãnh vô cùng, như một con độc xà đang chuẩn bị cắn chết con mồi vậy. Hơn nữa nhìn vào tay áo đối phương, Vô Song cảm thấy một tia thân quen.
‘Cao thủ ám khí’. Đây là bốn chữ hiện lên trong đầu Vô Song lúc này.
Tiếp theo là đội ngũ còn lại người dẫn đầu là một nam tử tương đối cường tráng, nam tử này... không ngờ lại cùng Hồ Phỉ giống nhau, đều là dùng đao làm vũ khí, chỉ có điều nam tử này thủy chung mang theo một loại cảm giác thâm trầm, từ cái nhìn đầu tiên có thể cảm thấy đối phương thuộc dạng người cẩn thận.
Hai kẻ này... chỉ sợ là cường địch.
Tiếp theo, ánh mắt của Vô Song nhẹ chuyển, hắn tiếp tục để ý đến một người khác, vị trí đứng của người này phải dùng một chữ ‘dị’ để hình dung.
Trong sáu đoàn đội mà Vô Song nói lúc đầu kia, có một cái đoàn đội cực kỳ dị.
Mười người đứng với nhau, chín người tụ lại, một người tách ra.
Chín người tụ lại cũng có thể coi là một đoàn đội đáng để Vô Song quan sát, người dẫn đầu đoàn đội này là một nam nhân làn da ngăm đen, mái tóc dựng đứng, nửa thân trên hoàn toàn để trần lộ ra từng tảng cơ bắp cùng với khuôn mặt dùng mặt nạ che đi, khiến Vô Song không nhìn ra kẻ này rốt cuộc là dạng người nào, tuy nhiên nhìn cây gậy dài hắn cầm trong tay, chỉ sợ cùng một dạng với Mặc Vân có điều chắc chắn mạnh hơn Mặc Vân.
Tất nhiên ‘dị’ ở đây là nam tử cuối cùng của cái đội ngũ kia, nam tử này nhìn mặt thật sự như viết sẵn một chữ ‘khờ’ vậy.
Hắn thân hình cao lớn, thậm chí cao nhất ở đây, hai tay dài hơn người bình thường một chút, những đầu ngón tay có thể chạm tới tận đầu gối, nhìn tương đối giống loài linh trưởng.
Đây là một nam tử rất dị, quan trọng hơn hắn đứng một mình một góc, vẻ mặt đầy hoang mang xen lẫn lo lắng.
Loại người này, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây mới đúng nhưng cũng chính vì hắn vẫn có thể có mặt ở đây, mới làm Vô Song phải cẩn thận quan sát.
Thực lực của một người không phải nằm ở cảnh giới mà nằm ở chiến lực cùng thủ đoạn.
Ba người dẫn đội kia đúng là rất mạnh, cho Vô Song một loại cảm giác tương đối khó giải quyết thì nam nhân tay dài kia lại khác.
Hắn ít nhất từ ba người dẫn đội nhìn ra cảnh giới của bọn họ, toàn bộ đều là nhất lưu cao thủ, hơn nữa lại mang theo một loại khí thế tại thân, một loại khí thế khiến người khác bất chi bất giác luôn tự động cảm thấy e sợ.
Về phần nam nhân tay dài, Vô Song không nhìn ra hắn là cảnh giới gì, lại càng không cảm nhận được hắn có khí thế gì đáng sợ.Đây mới là điều làm Vô Song khó hiểu, đã đến nơi đây căn bản đều có thực lực, làm gì có chuyện không có võ công có thể tiến vào nơi này?, phải biết 90 người trong quảng trường thực lực bét nhất cũng là nhị lưu cao thủ, vậy mà nam nhân tay dài lại không có thực lực?.
Vô Song rốt cuộc thu tầm mắt lại, hắn liếc nhìn Hồ Phỉ.
“Phi Hổ, ngươi nhìn thấy bao nhiêu người”.
Câu nói này Vô Song cũng không có hạ âm thanh xuống, đoàn đội của hắn toàn bộ cũng nghe thấy, ánh mắt cũng đều tò mò nhìn hai người đối thoại.
Hồ Phỉ cũng không cần suy nghĩ, chỉ nhìn Vô Song.
“Nếu hỏi ta nhìn thấy bao nhiêu người, ta thấy một mình ngươi”.
Câu nói này cực kỳ mịt mờ, khiến rất nhiều người... có suy nghĩ sai lệch thậm chí không đúng, bất quá Vô Song lại hiểu.
Trong mắt Hồ Phỉ chỉ có duy nhất một mình Vô Song đáng để hắn để ý, Vô Song là người duy nhất, Hồ Phỉ nhìn không thấu.
Tốc độ của Vô Song, Hồ Phỉ không so được.
Y thuật của Vô Song, Hồ Phỉ đương nhiên cũng không so được.
Đáng sợ nhất là lần ở cửa động kia, đối với khí thế toàn lực của Đại Tông Sư cảnh giới, Hồ Phỉ hắn chịu không nổi, nhưng Vô Song chịu nổi.
Khi Vô Song nói chuyện với Hồ Phỉ, các đội ngũ khác cũng đang quan sát đội ngũ Vô Song.
Có điều bọn họ cũng không có đi nhìn Vô Song, mà là đi nhìn Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ đứng ở đó, hoàn toàn che đi Vô Song tồn tại, hắn như hạc giữa bầy gà vậy, khí diễm kinh người.
Hắn đứng đó, thậm chí làm toàn bộ những đội ngũ khác, đều ghé mắt mà nhìn.
........
Giữa quảng trường tập trung tương đối trống trải tuy nhiên bên trên có vài bậc cầu thang bằng gỗ, nối với một cái bình đài.
Bình đài không lớn, cũng vừa vặn bằng một cái sân quyết đấu nhỏ, ở trên bình đài kia ngoài một cái trống lớn ra căn bản không có cái gì đáng chú ý đồng thời phía sau bình đài có một cái lều trướng.
Cửa lều trướng đóng lại, cũng chẳng ai biết bên trong đang nói những gì.
Mỗi đoàn đội ở đây đều có một vị trưởng lão dẫn đội, đương nhiên không có lệnh của trưởng lão toàn bộ đoàn đội bên trong quảng trường đều phải đợi, không cách nào tự ý hành động.
Bên trong cái lều trướng đang đóng cửa kia, chính là chín vị trưởng lão dẫn đội.
Vương Thiên Nhất lúc này cả người béo như heo gác chân lên ghế dài, hai mắt khép hờ, không biết đang ngủ hay đang thức.
Không khí bên trong lều trướng hiện nay tương đối đặc biệt.
Trong chín vị trưởng lão lúc này, có một cái nữ tử đứng ở trung tâm, trước mặt nàng là một mô hình địa đồ tương đối lớn.
Loại địa đồ này được gọi là hình đồ, hình đồ so với bản đồ càng thêm chân thật bởi bàn đồ là một mặt phảng nhưng hình đồ có thể coi là các mô hình tạo nên, tất nhiên chính vì nó quá tỷ mỉ dẫn tới hình đồ rất khó chế tác đồng thời phạm vi hiển thị cũng là không lớn.
Nữ nhân đứng trước hình đồ này gọi là Cơ, một trong chính vị trưởng lão của Thiên Ý Thành.
Vương Thần Cơ Đao Kiếm Độc Sát Nhân Tâm.
Đây chính là chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành.
Bên trong Thiên Ý Thành cũng không phải ai cũng như Vương Thiên Nhất.... Vương Thiên Nhất đúng là tên thật của Vương trưởng lão, điều này có thể coi là cực kỳ bất bình thường tại Thiên Ý Thành.
Lại nói về Cơ.
Cơ ăn mặc tương đối giống một nữ nhân Tây Vực, mặt che lụa mỏng, trên trán có một dấu ấn nhỏ hình ngọn lửa, quần áo trên người giống hệt một cái nữ nhân Ba Tư, nửa thân trên chỉ có một chiếc áo ngực mỏng, bên ngoài là một lớp áo kim tuyến, để hở nửa bụng dưới, vòng eo tinh tế đến cực điểm, đồng thời quần của nàng cũng là loại quần chuyên dùng cho ca kỹ Ấn Độ. Quần rộng bên trong, bó ở đoạn cổ chân sắc màu xanh nhạt, đôi chân trần đeo ba chiếc vòng vàng.
Nếu Vô Song ở đây, hắn thật sự sẽ nghĩ đến mấy cái mỹ nữ Ấn Độ trên tv.
Cơ lúc này quan sát mọi người trong lều trướng, ánh mắt mang theo một tia vui thích.
“Mấy vị, năm nay chúng ta lại chơi chứ?”.
Giọng nói của Cơ rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn cũng không giống cách ăn mặc ‘hở hang’ của nàng.
Vương Thiên Nhất lúc này mở mắt ra, biểu cảm khuôn mặt lười biếng vô cùng.
“Cơ a, năm nay ngươi dĩ nhiên là người đầu tiên rủ chúng ta chơi, hắc hắc không phải trong đám tiểu tử kia ngươi nhặt được siêu phàm cấp nhân vật chứ?”.
Cơ cũng mỉm cười, chỉ là không nói.
Tiếp theo trong góc, một kẻ lên tiếng.
Kẻ này toàn thân dĩ nhiên màu đỏ, nhìn cực kỳ dị dạng, mái tóc dựng đứng cạo sạch hai bên, khuôn mặt dữ tợn cùng hung ác, trên thân hắn cũng chỉ mặc một cái nội khố bằng da hổ, còn lại toàn bộ đều không có gì che chắn, cơ bắp trên người của hắn từng tảng từng tảng lộ ra, thể hiện một thứ sức mạnh bạo ngược.
“Cơ, ngươi muốn chơi thì chơi, như mọi năm 5000 cống hiến điểm, Sát đội của ta đạt giải nhất”.
Người này đúng là Sát trong Thiên Ý Thành.
“Ta rút”
“Ta rút”
“Ta rút”
...
Sát vừa nói xong, vậy mà cũng có vài âm thanh đồng thời vang lên, vừa vặn có đến 4 vị trưởng lão rút khỏi cuộc chơi lần này.
Bốn vị trưởng lão này bên trong có một nữ nhân cùng ba nam nhân.
Nữ nhân là một cái hắc y nhân, nhìn không rõ mặt mũi, nàng gọi là Thần.
Ba nam nhân còn lại, một lão già tóc bạc trắng, bị chột một mắt, người này gọi là Kiếm.
Một nam nhân trung niên khoảng trên dưới 40 tuổi, lưng đeo đại đao, khuôn mặt có một vết sẹo dữ tợn, hắn gọi là Đao.
Người cuối cùng.... bất ngờ cũng là một cái tóc trắng nam tử, hắn gọi là Tâm.
.......
Cơ cùng Sát thấy vừa nói ra đã có bốn vị trưởng lão rút lui, liền cảm thấy có chút không vui, bất quá cũng không ảnh hưởng gì, mỗi lần khảo thí bọn họ đều chơi cái trò này, rất ít khi toàn bộ chín vị trưởng lão đều chơi.
Ánh mắt Cơ lại nhìn sang Vương trưởng lão.
“Vương bàn tử, ngươi là chơi hay là rút?”.
Vương Thiên Nhất cười cười, sau đó cố gắng lê cái thân béo mập ngồi dậy, chỉ chỉ về phía một lão nhân trong góc.
“Hỏi Độc lão xem, Độc lão là chơi hay rút?, ít người quá ta sẽ rút, quá ít điểm chơi vẫn là không vui”.
Độc lão là một người thân hình hơi còng, cả người bao phủ trong một bộ tử y, chỉ lộ đôi mắt âm trầm ra ngoài.
Vương Thiên Nhất lên tiếng, Độc lão cũng sẽ mở miệng, khi hắn mở miệng, không ngờ một làn khói xanh nhè nhẹ xuất hiện.
Người này... không ngờ đã luyện đến cảnh giới lấy độc nhập thân, trở thành Độc Nhân.
“1 vạn điểm cống hiến, nếu chơi, lão phu chơi”.
Lần này Cơ – Sát cùng Vương ba người ánh mắt đều khẽ nhíu một cái.
Ở Thiên Ý Thành, điểm cống hiến là một loại tiền tệ, 1 vạn điểm cống hiến không phải là nhỏ, ít nhất một vị trưởng lão trong vòng 3 tháng toàn lực mới có thể kiếm nổi.
Sát khóe miệng cong lên, rồi bật cười.
“Hay hay, 1 vạn điểm công hiến. Ta chơi với lão”.
Cơ cũng mỉm cười ôn nhu, nhẹ gật đầu.
“Ta vừa vặn cũng không cần cống hiến cho lắm 1 vạn cống hiến, ta chơi”.
Đến lượt Vương Thiên Nhất, hắn có chút gãi đầu gãi tai, sắc mặt vẫn là hơi hơi đỏ lên.
“Cơ xinh đẹp, Cơ đại tỷ, cơ đại thần tiên, ta hiện tại có chút nghèo, hay là ta bán thân được không, mỹ nam như ta một đêm không có đòi nhiều, chỉ đòi 1 vạn điểm cống hiến”.
Vương Thiên Nhất vừa dứt lời, Cơ không ngờ cầm luôn một cái ngọc ấn, ném thẳng vào đầu hắn ta.
Lực đạo mười phần mạnh mẽ.
Một cái ngọc ấn cứ thế bay tới, đập luôn vào khuôn mặt béo mập của bàn tử, khiến hắn ngã ngược ra đằng sau, đầu sưng lên một khối to bằng nắm đấm.
“Bớt tự thôi miên bản thân, ngươi có chơi hay không?”.
Vương Thiên Nhất xoa xoa đầu, hắn thân là trưởng lão bất quá là trưởng lão nghèo nhất.
Vương Thiên Nhất không thích đi làm nhiệm vụ, hắn vốn chỉ thích ăn – ngủ - uống rượu cùng trêu đùa mỹ nhân, hơi đâu đi làm nhiệm vụ?.
Tất nhiên đã không làm nhiệm vụ, đào đâu ra điểm cống hiến?.
Xoa xoa cái trán, Vương Thiên Nhất cười hề hề.
“Có gì mà nóng như vậy chứ, chơi thì chơi nha, 1 vạn điểm cống hiến mà thôi, cùng lắm lão tử đi bán sắc, không tin không có người mua, một cái phong trần lãng tử đẹp trai tuấn mỹ... “.
Vương Thiên Nhất đang nói đột nhiên một tia kiếm khí rạch phá hư không, lướt qua cổ hắn, làm sống lưng bàn tử trở nên lành lạnh.
Người ra tay dĩ nhiên là Thần.
Thần lúc này mắt đẹp khẽ liếc Vương bàn tử, giọng nói mang theo sát khí.
“Ngươi có tin ngươi nói tiếp, ta cắt lưỡi ngươi không?”.
Vương Thiên Nhất lập tức lấy tay bịt miệng, bất quá ánh mắt dĩ nhiên không phục.
“Hừ các ngươi rõ ràng là ghen tỵ ta, một lũ lòng dạ hẹp hòi”.
........
Cái gọi là trò chơi, thuộc một loại hoạt động mà mỗi khi Thiên Ý Thành thu người liền sẽ diễn ra.
Có chín đỉnh núi, mỗi vị trưởng lão đại diện cho một đỉnh núi của Thiên Ý Thành, cũng dẫn đầu một nhóm 10 người.
Sau đó 10 cái tiểu tử giữ hắc lệnh sẽ trở thành trò chơi cho trưởng lão.
Nói thẳng ra, chín vị trưởng lão sẽ bỏ điểm cống hiến, lựa chọn một cái tên trong đội ngũ bên dưới, chỉ cần cái tên này có thể đạt được thành tích ưu tú nhất trong bài sát hạch cuối, vị trưởng lão đó liền thắng.
Đương nhiên nếu trò chơi đơn giản như vậy, không gọi là trò chơi.
Bởi khảo hạch cuối cùng còn có một cửa ải, cửa ải quan trọng nhất.
Chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành, ai cũng là kẻ cực kỳ hung ác, đừng nhìn Vương Thiên Nhất cười cười nói nói sợ trước sợ sau, hắn có thể ngồi vào cái vị trí này không phải chỉ có ăn cùng nằm.
Chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành bên trong đợt sát hạch cuối được quyền hành động.
Bởi trong bài sát hạch cuối có một yêu cầu.... phải sống được dưới tay sát thủ Thiên Ý Thành truy sát.
Thiên Ý Thành sát thủ đại khái cũng chia giống như Huyết Chích Đoàn.
Cũng lấy Thiên Địa Huyền Hoàng làm chủ tuy nhiên mỗi cấp lại chia làm cửu phẩm.
Ví dụ như Vương Thiên Nhất hắn là địa cấp ngũ phẩm sát thủ của Thiên Ý Thành.
Cơ là địa cấp tứ phẩm sát thủ.
Sát là địa cấp cửu phẩm sát thủ.
.....
Bên dưới một cái Địa cấp sát thủ, đương nhiền là Huyền cấp cùng Hoàng cấp.
Trong cuộc thi sát hạch này, Thiên Ý Thành các vị trưởng lão mỗi người được cử bốn tên Hoàng Cấp sát thủ dưới trướng, đi vào chiến trường tàn sát các đội ngũ đoàn đội khác.
Quy tắc cũng không tính là vô lý, dù sao Hoàng Cấp sát thủ thực lực sẽ tương đương nhất lưu cao thủ đến siêu nhất lưu cao thủ tuy nhiên tại Thiên Ý Thành này có một loại Hoàng Cấp sát thủ đặc biệt.
Loại sát thủ này đạt được Huyền Cấp thực lực nhưng chưa đi tham gia khảo hạch tấn thăng.
Đây là một đám Tông Sư.
Tất nhiên không phải lúc nào trưởng lão cũng sẽ phái đám biến thái hoàng cấp sát thủ kia tham gia trò chơi này nhưng khả năng vẫn là có.
.......
Lúc này trong lều trướng, Vương – Cơ – Độc – Sát đều đứng lên, chọn một tấm mộc bài.
Lấy mộc bài, sau đó ghi chữ bên trên.
Mộc bài của Vương liền do Cơ cầm.
Mộc bài của Cơ liền do Độc cầm.
Mộc bài của Độc sẽ do Sát Cầm.
Một bài của Sát đương nhiên sẽ do Vương cầm.
Bốn vị trưởng lão, ánh mắt nhìn về bốn tấm mộc bài, lặng lẽ ghi nhớ cái tên trên đó, đây là bốn người được chọn để đánh cuộc tại kỳ thi sát hạch cuối cùng này.
Bốn cái tên lần lượt là: Phong Nhất Trận – Đường Vô Huyết – Sử Văn Tiến – Nguyễn Vũ Phong.
Vô Song có lẽ không ngờ, Vương Thiên Nhất gã béo này, thật sự buông Hồ Phỉ, chọn hắn.
Bốn vị trưởng lão cũng cất kỹ bốn tấm mộc bài, có điều để Độc cùng Sát bất ngờ là, Vương cùng Cơ dĩ nhiên lại đi về mấy vị hộ pháp còn lại.
Đến cả Cơ cùng Vương nhìn nhau, trong mắt cũng lập lòe chấn động.
Sau đó Vương đi tìm Thần.
Cơ đi tìm Tâm.
Không biết hai người này nói gì, ánh mắt của cả Thần cùng Tâm đều hơi hơi sáng lên.
Quy tắc trò chơi này còn có thêm một loại đánh cuộc nho nhỏ khác.
Các vị trưởng lão không có nhân tuyển thích hợp, cũng có thể thuê nhân tuyển của trưởng lão khác.
Lợi nhuận chia đôi, thiệt hại tự chịu.
Lần này, cả Tâm cùng Thần hai người đều bật cười.
Thật ra mà nói ghép tên hai người này lại... cũng tương đối đáng cười.
Tâm cùng Thần chậm rãi đứng lên, đồng thanh lên tiếng.
“Dùng quyền thuê người, 1 vạn này chúng ta chơi”.
Số tiền cược của sáu vị trưởng lão, lúc này lên đến 6 vạn cống hiến.
6 vạn cống hiến... tương đương với một năm thu nhập của trưởng lão hơn nữa cũng không phải năm nào cũng sẽ thu thập đủ 6 vạn cống hiến.
Đồng thời lúc này cũng có thêm hai cái tên xuất hiện trong mộc bài.
‘Phi Hổ cùng Cổ Đại Ngưu”.
Đám thí sinh bên dưới quảng trường có lẽ không biết 6 vạn điểm cống hiến là khái niệm gì, nhưng những vị trưởng lão ở đây rất rõ, 6 vạn điểm cống hiến đối với một cái trò chơi giới hạn ở Tông Sư cảnh giới mà nói, liền là một cái lỗi lớn, một con số quá lớn với chính cái cuộc thi này.
Lúc này không còn xem thực lực của thí sinh, mà còn phải xem thủ đoạn của mỗi vị trưởng lão rồi.